21. Sắc mặt Cẩm Sầm đen thui. Nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói tiếp về việc "chuyển phòng", chỉ là nhìn chằm chằm tôi mở miệng nói: "Kỷ Bắc Từ, cậu chuyển về đi." Từ này, tôi nghe có vẻ hơi xa lạ. Cái gì gọi là chuyển về? Là tôi mất trí nhớ hay là hắn mất trí nhớ? Tôi mới chuyển ra khỏi phòng 303 chưa đến hai tuần thôi phải không? Câu "Chuyển đi rồi thì đừng nghĩ đến việc quay lại" không phải chính hắn nói sao? Có lẽ ánh mắt tôi quá mức lạnh lùng, vẻ mặt Cẩm Sầm dịu đi một chút, lần đầu tiên mở miệng xuyên thủng vấn đề: "Cậu hẳn là đã thấy, bài đăng đã không còn." Tôi gật đầu một cái, nhưng cũng chỉ là gật đầu mà thôi. Bài đăng ngày đó, vào ngày thứ ba sau khi tôi chuyển phòng, cùng với bài đăng về cách đi bộ kỳ lạ của tôi, trong lúc bất chợt cùng biến mất. Xóa sạch sẽ, như chưa từng xuất hiện. Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng. Nó không thể bị xóa. Ảnh chụp màn hình của bài đăng đó, có thể vẫn tồn tại trong điện thoại của một học sinh nào đó. Chuyện tôi là "bi/ến th/ái" thích đàn ông, cũng đã khắc sâu vào trong đầu của mỗi học sinh. "Cho nên, cậu có thể chuyển về." Cẩm Sầm nhìn chằm chằm tôi, từ từ nói. "Lão Đại và lão Nhị bên kia, tôi sẽ làm cho bọn họ im miệng." "Chúng ta sẽ giống như trước kia." Lại là câu này, giống như trước kia. Đầu hắn bị nước vào rồi sao? Một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi sao lại nói ra những lời ngây thơ như vậy? Cho dù th/ần ki/nh của tôi có nhiều nhánh đến đâu, nhưng tôi cũng không phải là đứa ng/u. Hành động bất thường trong hai tuần qua, kết hợp với tình huống hiện tại, tôi chỉ có thể rút ra một kết luận: người này không buông bỏ được tôi. Nhưng, vậy thì thế nào? Điều hắn thực sự không buông tay được, chỉ có tình anh em đồng môn. Hoặc nói trực tiếp hơn. Hắn muốn làm cho tôi thẳng lại. Dù chỉ là bề ngoài mà thôi.