Chương 24
24.
Sau ngày đó, hắn không còn đến nữa.
Tôi cũng bận rộn với việc học tập, thi cử, bận rộn chuẩn bị trước những thay đổi cuối cùng trước khi bước chân từ trường học vào xã hội.
Mặc dù Lộ Nhất Phàm lớn hơn tôi một khóa, nhưng anh ấy được tuyển thẳng vào khoa thể dục, chuẩn bị tiếp tục học sau đại học.
Mỗi ngày chính là đi ra ngoài huấn luyện, trở lại đọc sách.
Thuận tiện... cãi vã với tôi.
"Đàn anh, anh chuẩn bị ở lại trường, nhưng không ít người sắp phải tốt nghiệp rồi đấy."
"Anh chắc chắn vẫn muốn ở một mình, không chủ động tấn công à?"
Khi kẹp một viên cá từ trong nồi lẩu cay, tôi thổi thổi, ngẩng đầu liếc Lộ Nhất Phàm đối diện một cái.
Thật không ngờ, người này thật bình tĩnh nha.
Chúng tôi đã ở cùng nhau được hơn hai tháng, nhưng tôi không thể phát hiện ra một chút dấu vết nào về người anh ấy yêu.
Giấu cũng thật kín.
"Đàn anh, vấn đề này, tôi phải khuyên anh vài lời."
"Tình yêu ấy mà, không phải là chỉ nghĩ trong đầu là coi như đã yêu, anh hiểu chứ?"
"Cho dù đối phương là trai thẳng, anh không dự định tỏ tình, nhưng ít nhất cũng nên thử, đỡ cho... "
Lộ Nhất Phàm "chậc" một tiếng, gắp một miếng thịt cá vào trong bát tôi.
Thanh âm rất nhạt: "Cậu ấy không phải là trai thẳng, cậu ấy chỉ là đã có người mình thích."
"Há?!"
Tin tức này quá gây sốc, tôi không gắp vững viên cá, viên cá rơi trở lại trong bát. Nước lẩu cay b/ắn tung tóe.
Lộ Nhất Phàm đang cúi mặt lùa cơm, trực tiếp bị nước lẩu b/ắn vào mắt.
Đôi đũa rơi xuống đất, Lộ Nhất Phàm che mắt chạy vào nhà vệ sinh: "Đệt!"
"Kỷ Bắc Từ cậu cố ý có phải không?"
Tôi cũng hết h/ồn, vội vàng rút giấy chạy theo anh ấy vào nhà vệ sinh, tùy tiện đắp lên mắt anh:
"Đại ca ơi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi."
"Thực sự không phải cố ý, nếu không anh..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi của Lộ Nhất Phàm đột nhiên vang lên.
Trên tay anh đều là nước, không cách nào nhận điện thoại, tôi liền giúp anh nhấc máy, mở loa lên.
Thanh âm của cố vấn thể dục truyền qua từ đầu bên kia điện thoại:
"Nhất Phàm, ngày mai thi đấu cậu phải phát huy thật tốt đấy! Đừng để tôi thất vọng! Nghe rõ chưa?"
"Biết rồi! Nói mãi." Lộ Nhất Phàm liếc mắt qua, thanh âm khó chịu.
"Tiểu tử này, thái độ gì vậy, chậc, vo/ng ân phụ nghĩa, lão tử đã đặc biệt đưa em dâu đến ký túc xá cho cậu, cậu đến giờ vẫn chưa cảm ơn tôi một câu..."
Điện thoại ngay sau đó bị bấm tắt.
Lộ Nhất Phàm mặt đầy kinh hoảng cư/ớp lấy điện thoại về, nhìn về phía tôi:
"Cái đó... đó... anh ta..."