Chương 14.

Nghe muỗi kêu trên suối
Cập nhật:
Gần đây, trong thành lưu truyền một bài đồng d/ao: (mời dùng giai điệu vài hai con cọp để hát) Có một mụ phù thủy, có một con quái vật biển, Thật x/ấu, thật x/ấu, Quái vật biển biến thành người đẹp, chạy đi quyến rũ hoàng tử, Thật x/ấu, thật x/ấu. Hoàng tử mơ hồ, cưới quái vật biển, Không xong, không xong, Từ đây hoang d/âm vô độ, từ đây không để ý tới triều chính, Không xong! Không xong! Đây chỉ là một câu chuyện, thậm chí tôi còn không có cách nào đính chính tin đồn, Nhưng nó cũng đang ám chỉ thực tại, Phép phù thủy của tôi có thể ngăn cản cuồ/ng phong mãnh liệt nhất trên biển, Cũng có thể làm lắng xuống con sóng lớn nhất. Nhưng lại không ngăn được lời đồn truyền đi, Cũng không thể làm lắng á/c ý trong lòng mọi người. Tôi nghĩ đủ mọi cách không để cho nàng tiên cá nghe được câu chuyện này, nhưng ngày hôm đó sau khi nàng tiên cá nghe được bài đồng d/ao này, tôi nhìn thấy, Ánh mắt nàng ảm đạm dần. Thật ra thì rất dễ đoán ra ai là kẻ chủ mưu phía sau, nhưng khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất chính là, tôi không thể phản kích lại nàng ta, bởi vì một khi ngọn ng/uồn bài đồng d/ao bị trả th/ù, sẽ lập tức làm tăng tính x/á/c thực của bài đồng d/ao. Hơn nữa, một khi tôi sử dụng vu thuật trong thành cũng phải cẩn thận hơn, nếu như để lại chút dấu vết nào, vậy thì lập tức x/á/c minh thân phận phù thủy của tôi. Đồng thời, tôi cũng rất tò mò, làm sao nàng ta biết được tôi là phù thủy, công chúa là người cá chứ? Rõ ràng ngày hôm đó tôi không hề cảm nhận được chút m/a lực nào trên người nàng ta, vì vậy không có khả năng nàng ta nhìn thấu thân phận phù thủy của tôi được; cũng không tồn tại khả năng có phù thủy khác trợ giúp nàng ta, những phù thủy khác đều bị tôi hù dọa, nhìn thấy tôi sẽ lập tức tránh đi. Không phải sao? Tôi cảm giác như mình bị chiếu tướng, nhưng ngay cả diện mạo chủ soái đối phương tôi cũng không thấy rõ.