Chương 15.
Từ sự kiện đồng d/ao lần trước, nàng tiên cá không còn muốn đi ra ngoài chơi nữa, những ánh mắt nghi ngờ xung quanh khiến cho không khí trở nên kìm nén và trầm lặng, đừng nói là nàng, ngay cả tôi cũng chịu không nổi.
Thời gian ra ngoài ít đi, cộng thêm hoàng tử vì thoát khỏi hình tượng "mê đắm quái vật biển, hoang d/âm vô độ" trong bài đồng d/ao mà thời gian gặp mặt nàng cũng càng ngày càng ít, ngược lại khoảng thời gian này biến thành thời gian hoàng tử và Nova gặp nhau.
Cho đến một ngày, chúng tôi nhận được hai bức thư, một bức mời chúng tôi tham gia vũ hội hoàng gia vào ba ngày sau; bức còn lại có chút kỳ lạ, không có ký tên, lúc chúng tôi ăn cơm phát hiện nó lẳng lặng nằm ở trên bàn ăn.
Trên đó viết: "Đừng đi, có người đặt bẫy muốn hại nàng."
"Đây là chữ của điện hạ." Tiểu nhân ngư xem tới xem lui mấy lần, khẳng định nói.
"Trong lòng chàng vẫn có ta!" Tiểu nhân ngư lắc tay tôi vui vẻ nói.
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Tôi hỏi nàng.
"Ta muốn tham gia vũ hội." Nàng tiên cá vui sướng nói, nếu như nàng có hai chân, bây giờ nhất định sẽ kích động nhảy cẫng lên.
"Bà bà, không phải lần trước bà nói, bà điều chế m/a dược, cần ba ngày sao?" Nàng phân tích: "Bây giờ mọi người đều nghi ngờ ta là yêu quái biển, mà yêu quái biển sẽ không có chân, chỉ cần ta có thể đứng lên khiêu vũ trong vũ hội thì mọi người sẽ không còn nghi ngờ ta nữa!"
Nàng nói không sai, một trong những nguyên nhân khiến cho tin đồn đó kéo dài chính là chân công chúa bị thương mãi vẫn chưa khỏi. Nhưng dưới tình huống biết rõ có bẫy mà vẫn tham gia vũ hội, quả thực quá nguy hiểm, tôi không thể thuận theo nàng.
"Không được, nếu như thật sự bức thư này là do hoàng tử viết thì tốt, có người muốn hại ngươi hắn còn có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu như đây không phải là do hắn viết, vậy ai có thể bảo vệ được ngươi?"
"Đây thật sự là do chàng viết, mỗi một bức thư tình chàng viết ta đều giữ lại, bà nhìn xem, có phải những chữ viết này giống nhau như đúc hay không?" Nàng tiên cá gấp đến muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi tranh cãi, thật ra thì tôi rất hiểu tâm trạng của nàng, giữa lúc ai ai cũng nghi ngờ mình, mình người yêu vẫn tin tưởng mình, lặng lẽ nhắc nhở mình, chắc chắn nàng chỉ h/ận không thể lập tức chạy đến trước mặt hoàng tử, cho hắn một cái ôm thật ch/ặt.
"Được rồi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ta chưa kịp trở lại, nhất định ngươi không thể tham gia vũ hội! Nhất định!" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Được, ta nhất định nghe lời bà bà." Tiểu nhân ngư nghiêm túc gật đầu.