Chương 10

Yết bảng đề tên của khoa cử. Từ Chiếu đã đỗ bảng nhãn. Tất cả mọi người đều nói như vậy. Còn có thật sự có khoa cử này hay không, với bảng nhãn thật sự là ai, cũng không quan trọng. Nửa tháng trước, nam nhân mặc long bào tới một lần, đã định hôn ước cho ta và Từ Chiếu. Từ hôm trước, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị những công việc cho đại hôn. “Công chúa, cuối cùng ta cũng có thể cưới người rồi.” Từ Chiếu nắm tay ta, mặt đầy vui mừng. Ta sửng sốt, đôi môi không chút sắc m/áu nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Ta rất mong chờ, hôn lễ của chúng ta.” Hắn cười giống như một đứa trẻ, ôm ta, cằm tựa trên vai ta: “Ta nhất định sẽ yêu thương Tiểu Hi cả đời, cả đời bảo vệ người.” Một đời yêu thương bảo vệ chính là gi*t cả nhà người ta, cư/ớp nước người ta sao? Ta nhịn sự gh/ê t/ởm, cố ý hỏi: “Đời này, ngươi có hối h/ận chuyện gì không?” Người hắn cứng ngắc, bàn tay ôm ta dần dần buông ra, ánh sáng trong mắt dường như bị một màn u tối bao trùm. Ta nghiêng đầu: “Sao thế, làm chuyện trái với lương tâm à? Phải cẩn thận kẻo gặp báo ứng.” Từ Chiếu hoảng hốt, đ/au khổ cười: “Việc xưa không thể xóa bỏ, chỉ hy vọng sau này, có thể bảo vệ người thương yêu trong lòng.” “Vậy nếu như ta ch*t, ngươi sẽ làm thế nào?” Hắn hốt hoảng che miệng ta: “Đừng nói những lời không may như vậy, ta nhất định sẽ không để việc đó xảy ra.” Hơi ấm trong lòng bàn tay giống như hôm đó hắn che mắt ta, bảo ta đừng nhìn. Dạ dày ta quặn thắt, đẩy mạnh hắn sang một bên và nôn ọe. Sau khi nôn xong, ta tiếp tục nói đầy cay nghiệt: “Không phải ta đã nói m/ù là m/ù sao? Việc xảy ra bất ngờ ai có thể kh/ống ch/ế được? Trừ khi ngươi ch*t ở trước mặt ta.” Hắn đ/au khổ nhắm mắt, quyết tuyệt nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để người bị tổn thương, trừ khi ta ch*t.” Hôn lễ của hoàng thất vô cùng rườm rà phức tạp, ước chừng đến ngày kia mới có thể tổ chức đại hôn chính thức. Người trong phủ bận trước bận sau, nhưng ta chỉ cho phép Xuân Nha và Vương m/a ma hầu hạ cạnh ta. Dựa theo tập tục, một ngày trước hôn lễ tân lang tân nương không được gặp nhau. Ta thật sự đã không gặp được hắn trong vòng một ngày. Đến đêm, hắn nghĩ ta đã uống th/uốc, hẳn đã ngủ say. Nên đã đứng ở bên cửa sổ phòng ta, rì rầm nói chuyện qua khung cửa. “Tiểu Hi, ngày mai chúng ta sẽ cưới nhau rồi, cảnh tượng thế này ta chỉ từng thấy trong mơ.” “Hồi nhỏ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã quyết tâm, cả đời này nhất định phải bảo vệ nàng bình an.” “Sau này con theo họ nàng nhé, đặt tên sẽ càng hay hơn.” “Sau này mỗi ngày hạ triều trở về, nàng muốn ăn gì ta đều nấu cho nàng.” “Thuận Phúc Lâu vừa vặn ở trên đường trở về khi hạ triều, vừa hay có thể m/ua cho nàng bánh xốp nàng thích nhất.” Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, giọng nói uể oải, hơi không dễ nghe: “Tiểu Hi, nàng không biết ta hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại biết bao đâu, quay về...” Ta ở trong phòng ôm chăn khóc không thành tiếng. Giống như khi Xuân Nha khóc. Nếu như A Chiếu vẫn mãi là A Chiếu. Cuộc đời của chúng ta chắc hẳn cũng sẽ hạnh phúc tiếp nối nhỉ.