Chương 11

Ngày đại hôn. Phủ công chúa khách khứa tấp nập, ồn ào náo nhiệt ăn mừng. Ta mặc giá y đỏ thắm được Xuân Nha đỡ bái thiên địa cao đường với Từ Chiếu. Những lời cát tường của khách khứa, những lời chúc mừng vang lên bên tai không dứt. Từ Chiếu vui mừng lại kích động, có đôi lúc còn không biết phải đặt tay ở đâu. Không nén được mà ghé sát tai ta hỏi: Đói không, mệt không? Cuối cùng cũng hoàn tất toàn bộ lễ tiết. Xuân Nha đỡ ta vào động phòng. Ta vén khăn trùm đầu. Nến đỏ chập chờn, chữ Hỷ đỏ thắm viền vàng. Ta lấy bình rư/ợu trên bàn, cho một gói th/uốc bột vào, nhẹ nhàng lắc đều. Đây là bình rư/ợu bình thường, bình uyên ương Vệ Vãn Sơn đưa tới ta không dùng. Con người Từ Chiếu, ngoài mặt thì rất thâm tình với ta nhưng lòng nghi ngờ lại chẳng ít chút nào. Trước kia vì muốn thăm dò ta mà còn thả cả rắn. Chỉ có bình rư/ợu bình thường, chỉ có ta cũng uống, hắn ta mới tin tưởng. Xuân Nha lo lắng nhìn ta. Nàng là người đầu tiên biết ta đã nhìn thấy trở lại, tờ giấy hồi đó không tìm thấy là do nàng cầm mất. Bao lâu qua, vì sự an toàn của ta mà phối hợp diễn kịch với Từ Chiếu, thật vất vả cho họ quá. “Không sao đâu, qua hôm nay, tất cả sẽ tốt thôi.” Ta dịu dàng vuốt mặt nàng, nếu như không có trận ch/áy đó. Mặt của nàng vốn dĩ trơn bóng trắng trẻo, lúc này ắt hẳn là mặt mày hớn hở. Không qua bao lâu, Từ Chiếu đi vào, cầm gậy vén khăn trùm đầu: “Tiểu Hi, hôm nay nàng thật đẹp, còn đẹp hơn trong giấc mơ của ta.” Giọng nói của hắn có hơi r/un r/ẩy, đôi mắt hoa đào chất chứa tình cảm si dại nhìn ta. Thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành thành nam nhân. Hỉ phục đỏ thắm vừa người làm nổi bật dáng người như ngọc của hắn. Đây chẳng phải cũng là cảnh đại hôn ta từng mong chờ sao? Ta từng nghĩ, đại hôn nhất định phải b/ắt n/ạt trêu đùa người trong lòng này thật đã mới được. Nhìn hắn mặt đỏ tía tai, nhìn hắn không biết làm sao, nghe nhịp tim đ/ập như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực của hắn. Nhưng bây giờ, tất cả đều không thể nào. Ta chớp mắt, hồi tỉnh từ trong ngẩn ngơ. “A Chiếu, chúng ta uống rư/ợu giao bôi thôi.” Ta kéo tay hắn. “Ừ, nên uống.” Hắn cầm bình rư/ợu trên bàn, rót hai ly rư/ợu. Chúng ta vòng tay nhau uống cạn sạch, chất lỏng vừa mát lạnh vừa cay bỏng trượt vào cổ họng. Ta nhìn hắn hạnh phúc mỉm cười uống cạn rư/ợu trong ly. Hắn đặt ly xuống. Ta chống tay ra sau giường, ngửa mặt cười nói: “Ta từng vô số lần tưởng tượng chúng ta uống rư/ợu giao bôi, cuối cùng hóa ra là uống như này.” “Đúng, ta cũng đã tưởng tượng vô số lần, vừa rồi tay cũng cứng đến chuột rút.” Hắn thở phù, thâm tình nhìn ta: “Tiểu Hi, cuối cùng cũng cưới được nàng rồi.” “Từ Chiếu, chàng biết không, làm việc x/ấu nhất định sẽ gặp báo ứng. Ngày trước báo ứng của Triệu Quý phi là tịch thu tài sản cả nhà, trai gái nh/ốt giam.” Ta quay sang nhìn hắn, khẽ giọng hỏi: “Chàng đoán thử, báo ứng của chàng là gì?” “Tiểu Hi?” Hắn ngừng thở, trong mắt xuất hiện sự hoảng lo/ạn. Ta hơi nhíu đầu mày, khóe môi ứa ra m/áu. Lạnh lùng bật cười, ta nhìn hắn: “Từ Chiếu, chàng có lẽ không biết, tình cảm sâu nặng của chàng, tình yêu của chàng, sẽ chỉ khiến ta cảm thấy gh/ê t/ởm.” Lời nói có lẫn mùi m/áu tanh phát ra dường như càng có lực hơn. Từ Chiếu lập tức biến sắc: “Tiểu Hi!” “Có phải rư/ợu có vấn đề không! Mau, mau nhổ ra.” Hắn ôm mặt ta, lo lắng nói. “Đừng chạm vào ta.” Ta đẩy mạnh hắn ngã ra sàn. Hắn cũng ôm ng/ực, nôn ra m/áu. “Th/uốc giải đâu? Có th/uốc giải không, nàng mau uống th/uốc giải đi!” hắn đ/au đớn chống tay bò dậy, muốn kéo vạt váy ta. Ta hất tay hắn ra, gi/ật phăng giá y đỏ thắm trên người, để lộ ra tang phục một màu trắng tinh. R/un r/ẩy quỳ gối hướng về phía hoàng cung, cung kính hành lễ. Hô lớn: “Phụ hoàng mẫu hậu, con gái Nạp Lan Hi bất hiếu bái lạy, th/ù m/áu đã trả, xin phụ hoàng mẫu hậu trên trời có linh, an nghỉ!” M/áu rơi xuống tang phục màu trắng, đỏ tươi cực kỳ chói mắt. “Tiểu Hi, không đáng, nàng phải tiếp tục sống.” Mặt Từ Chiếu đầy nước mắt, lảo đảo đứng dậy. “Ta đã uống th/uốc giải trước, ta sẽ tiếp tục sống tốt.” Ta chế giễu nói: “Ngươi cho rằng, ta còn muốn chịu ch*t cùng ngươi à?” Hắn nghe vậy liền nhìn ta chăm chú, thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ta lau vết m/áu ở khóe miệng, nói: “Lúc này còn giả bộ làm gì nữa? Không cảm thấy gh/ê t/ởm à?” Hắn vịn bàn từ từ ngồi dưới đất, bày ra dáng vẻ giải thoát. “Tiểu Hi, nếu như có thể, ta hy vọng một ngày nào đó vì bảo vệ nàng mà ch*t, như vậy, nàng chắc chắn sẽ nhớ kỹ ta, nhớ ta cả đời.” “Nhưng ta, lại sợ sau khi ta đi không có ai bên cạnh nàng như vậy.” Ta cười nhạo: “Gi*t cha mẹ ta, cư/ớp nước ta, bảo vệ thế này ta nhận không nổi.” “Ta xin lỗi.” Sắc mặt hắn dần dà trở nên xám xanh. “Ta từng xem thường bệ hạ nhất, ông ta là một con rối chịu người sai khiến, khiến nàng chịu nhiều cực khổ oan ức như vậy, ta cứ tưởng ta có thể giành được quyền lực, sẽ làm nàng vui vẻ không lo nghĩ. Nhưng cuối cùng, ta lại trở thành một con rối khác.” Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, hoàn toàn đ/ứt hơi. Mắt mờ nhòe, ta ngửa đầu, nước mắt chảy ngược lại hốc mắt.