Chương 12

Tề Quốc Hầu dẫn đội quân đ/á/nh tới kinh đô. Những tướng quân bị m/ua chuộc theo địch cũng bị trợ thủ trung thành với Chiếu quốc gi*t ch*t. Trong hoàng cung Vệ Vãn Sơn dẫn cao thủ quét sạch Quốc sư và Thánh nữ của Tấn quốc. Binh biến, chính biến. Diễn ra trong cùng một ngày. Ta được mọi người lập làm Nữ hoàng, nắm giữ giang sơn đổ nát này. Thiên hạ yên bình, trải qua nhiều cách tìm ki/ếm, cuối cùng cũng tìm được nhánh hoàng thất phân tán chạy trốn. Quần thần dâng tấu chương, xin ta vì củng cố đất nướng mà lập Hoàng phu, sớm ngày sinh con nối dõi, để Đại Chiếu có người kế thừa. Tề Quốc Hầu tiến cử con trai của mình là Vệ Vãn Sơn. Ta đã từ chối. Chọn một đứa trẻ từ trong nhánh hoàng thất may mắn còn sống sót đã tìm được, nhận làm con nuôi, lập làm Thái tử. “Vệ khanh, khanh biết mà, nam hoàng hậu tuy rằng có thân phận cao quý nhưng thực tế lại là người đáng thương bị vây nh/ốt trong bức tường thành này.” “Phụ thân khanh vì địa vị của Vệ gia, ta có thể hiểu được, trẫm không thể đối xử như vậy với người tài giỏi như khanh.” Vệ Vãn Sơn mặc trường bào xanh lam nhạt, đầu đội mũ ngọc, đan hai tay: “Thần nguyện tách rời Vệ gia, một mình vào cung, giữ đúng bổn phận, không dính chính sự. Hoàng cung lạnh lẽo, chỉ xin có thể bầu bạn cạnh người.” “Vệ Vãn Sơn nghe chỉ.” Ta ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Trẫm phong khanh làm Thừa tướng, dẫn dắt trăm quan thay trẫm, phụ tá trậm cai quản giang sơn.” “Bệ hạ!” Vệ Vãn Sơn ngẩng đầu. “Địa vị Vệ gia trẫm phải cho, nhân tài như khanh trẫm cũng phải dùng!” Ta cười, chậm rãi đỡ y dậy, nhìn ra bên ngoài: “Triệu Quý phi mưu phản, chính quyền Đại Chiếu mấy lần lật đổ... việc xảy ra mấy năm nay có quá nhiều, lão bách tính đã quá khổ. Chúng ta cùng cai quản giang sơn thật tốt, cho họ một cuộc sống thái bình sung túc.” “Còn về tình cảm hay tình yêu.” Ta lắc đầu, thổn thức nói: “Đời này của trẫm, yêu một lần đã sợ rồi.” Đêm giao thừa, là sinh thần của ta. Hôm đó ta ước nguyện, ước Từ Chiếu có sách đọc, có thể thi khoa cử, mong hắn tiền đồ như gấm, mong hắn thực hiện hoài bão. Đêm đó qua đi, giao thừa trở thành ngày gian nan nhất hàng năm của ta. Ngày này, là sinh thần của ta, cũng là ngày giỗ của cả nhà ta.