Chương 4

Nỗi tuyệt vọng cực lớn bao phủ lấy ta. Ta như thể quay trở lại mùa đông năm mười hai tuổi. Nạp Lan Tuyết đẩy ta xuống ao hoa sen lạnh giá. Ta vùng vẫy ở trong đó, chìm nổi, cuối cùng mất hết sức lực, chìm xuống dưới đáy hồ. Là A Chiếu tới kịp, hắn không biết bơi, nên đã lấy áo buộc một tảng đ/á và quấn quanh mình, rồi nhảy xuống hồ. Chìm xuống đáy hồ, bàn tay g/ầy gò nhưng có lực đã nâng chân ta. Từng bước đưa ta đến bờ, đưa trở về nhân gian. Lần đó hắn suýt thì đã mất mạng. Ta vừa khóc vừa hỏi hắn tại sao lại ngốc nghếch như vậy, hắn nói: “Khi đó không suy nghĩ nhiều đến thế, chỉ muốn làm sao để người sống sót.” Còn bây giờ, A Chiếu vốn nên ở học cung nghe giảng lại không một tiếng động đi vào, không nói một lời. Lặng lẽ nhìn nơi này. Sợi dây cung mắc trong lòng hoàn toàn đ/ứt phựt. Ta ôm đầu, sụp đổ khóc lớn. “Hi Nhi, con sao vậy? Oan ức gì nói cho mẫu hậu nghe.” Nữ nhân mặc phượng bào tiến tới ôm ta, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng, giọng nói và động tác đều giống như khi mẫu hậu an ủi ta của trước kia. Phượng bào này cũng là thật. Cách in nhuộm và đường kim mũi chỉ riêng biệt kia, ngoài trừ Chế Y Cục trong cung ra thì những nơi khác vốn dĩ không thể làm theo. Cả người ta mềm nhũn, giống như một con mồi bị lưới lớn giăng bắt, chỉ đợi thợ săn thu lưới. “Con sợ, phụ hoàng, mẫu hậu, Hi Nhi sợ lắm.” “Con sợ gì?” Nam nhân mặc long bào cũng đi tới. “Con rất sợ mình sẽ không nhìn thấy được nữa. Con sợ tối, sợ sấm n/ổ, sợ những khi con không nhìn thấy sẽ có côn trùng cắn con.” Nước mắt lăn dài trên má ta, ta khóc tới mức mất kiểm soát. Hồi còn nhỏ, ta sợ sấm n/ổ, khóc lóc đi tìm phụ hoàng mẫu hậu, mẫu hậu sẽ ôm ta vào lòng, phụ hoàng sẽ kể chuyện cho ta, dỗ dành ta đi ngủ. Nhưng bây giờ, điều ta sợ hãi nhất là có lẽ ta không còn cha mẹ nữa... “Vút!” Một mũi tên sắc nhọn bay tới, b/ắn vào trong phòng. “Có thích khách!” Tiếng ch/ém gi*t bên ngoài bỗng vang lên. Đồng thời, trên mái nhà đột nhiên sụp xuống một lỗ lớn, mấy hắc y nhân từ bên trên nối đuôi nhau tụt xuống, tay cầm đ/ao toát ra ánh sáng lạnh lẽo. A Chiếu cầm ki/ếm tiến lên ngăn bọn họ lại. “Công chúa cẩn thận!” Xuân Nha và Vương m/a ma vội vàng đỡ tay ta kéo ta vào trong. Một nam một nữ kia h/oảng s/ợ tái mét mặt mày, một người trốn xuống dưới bàn, một người chui vào gầm giường. “Gi*t!” “Hôm nay phải gi*t bọn chó cư/ớp nước!” Hắc y nhân càng lúc càng nhiều. Một toán người mặc đồ màu đen bên ngoài cũng phá cửa xông vào, chặn những sát thủ hắc y lại. Áp lực của A Chiếu bỗng vơi bớt, lùi bước về phía ta, bảo vệ ta ở phía sau. Hắc y nhân cầm đầu đỏ mắt, đ/á/nh về phía này một cách liều lĩnh như thể không cần mạng nữa. “Đồ chó! Hôm nay thề gi*t người báo đáp hoàng ân!” Nhưng hắn ta không phải đối thủ của A Chiếu, chỉ qua mấy chiêu đã tỏ ra yếu thế. Khắp người hắn đầy vết thương, mở to mắt nhìn về phía ta, phẫn nộ hét to: “Công chúa, người tỉnh lại đi, trước mắt người...” “Phụt!” Trường ki/ếm ch/ém ngang cổ họng, nhanh chóng gi*t ch*t hắn ta, nhưng cái giá phải trả là A Chiếu bị trúng một đ/ao vào cánh tay. Tấm vải đen che mặt bị trường ki/ếm ch/ém đ/ứt xuống, để lộ ra nửa khuôn mặt. Người này, ta có quen. Là nội vệ phó thống lĩnh trong hoàng cung, Khưu Doãn. Ta xụi lơ trên đất, linh h/ồn như thể rơi vào màn đêm vô tận. Một tốp bước chân đến gần, một đội binh sĩ đi tới, chẳng mất bao lâu đã giải quyết hết sạch những hắc y nhân như rắn mất đầu kia. “Bệ hạ, vi thần c/ứu giá tới muộn, tội đáng muôn ch*t!” Một nam nhân xa lạ mặc chế phục của nội vệ thống lĩnh rảo bước đi tới. Ta nhìn thấy. Hắn ta quỳ về phía A Chiếu. Thế giới này, dường như, đã thay đổi. Ta khó khăn ngẩng đầu nhìn bóng lưng rắn rỏi của hắn, ngay cả hít thở cũng không biết nữa. Linh h/ồn sa xuống không phanh, trước khi hoàn toàn rơi vào màn đêm. Ta nhìn thấy hắn ra hiệu cho nam nhân mặc long bào. Nam nhân hắng giọng, phản ứng trở lại, nói: “Không trách ngươi được, bình thân.”