Chương 5

Cơn sốt cao lần này vừa tới nhanh vừa dữ dội. Cả người ta toát đầy mồ hôi lạnh, đầu nặng trịch giống như bị nhét đầy sợi bông thấm nước. Bên tai là tiếng khóc thút thít của Xuân Nha. Nha đầu này, dạo gần đây vẫn luôn khóc. Trong cơn mê man, ta đã mơ thấy đêm trước giao thừa. Ta cười nói với A Chiếu: “A Chiếu, hay là ta đưa ngươi đi thi khoa cử, đợi ngươi vinh hiển trở về cưới ta. Trong thoại bản đều viết như vậy.” Mặt hắn lập tức đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai: “Phò mã của công chúa nên là vương tôn quý tộc mới phải.” Ta chau mày, ngang ngược nói: “Vương tôn quý tộc gì chứ, không có một ai sánh bằng A Chiếu của chúng ta. Ta chỉ cần ngươi!” Hắn đỏ ửng cả hai tai: “Công chúa vẫn là đừng trêu ghẹo thuộc hạ.” Ta nhéo má hắn, nghiêm túc nói: “Ngày mai là giao thừa, cũng là sinh thần của ta, phụ hoàng và mẫu thân chắc chắn sẽ cùng đón giao thừa với ta, đến khi đó, ta sẽ xin phụ hoàng cho phép ngươi đến học cung nghe giảng, năm sau tham gia khoa cử, được không?” Từ Chiếu ngơ ngẩn nhìn ta, chậm rãi nói: “Được.” “Thế thì A Chiếu không được giống như thư sinh ở trong thoại bản, đỗ đạt vinh hiển là thay lòng đổi dạ ngay lập tức đâu đấy.” Hắn bất giác đứng thẳng dậy, sự dịu dàng và ánh sáng trong đôi mắt gần như ngưng đọng: “Ta vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ với công chúa.” Cảnh tượng vỡ nát, ngọn lửa ngút trời, m/a q/uỷ màu đen từ bốn phía bay ra. M/áu tươi ấm nóng ồ ạt phun lên người ta, ta đã cảm nhận hơi ấm cuối cùng của một người bằng cách như vậy. Cuối cùng mọi thứ bóp méo, biến thành khuôn mặt của Từ Chiếu. “A!” Ta bất ngờ gi/ật mình tỉnh giấc. “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.” Xuân Nha ngồi ở bên giường, khóc đến hai mắt đỏ hoe. Da mặt th/ối r/ữa trên phần lớn gương mặt của nàng, có lẽ là bị lửa th/iêu. Vết thương như vậy, khó lành nhất, cũng đ/au nhất. “Xuân Nha, ta không sao, đừng khóc.” Ta khàn giọng nói. “Ta đã ngủ bao lâu rồi?” “Hai ngày, ám sát xảy ra ngày hôm kia.” Chẳng trách ta cảm thấy toàn thân suy nhược, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn. Ta nhìn nóc giường gỗ chạm khắc hoa lê, chầm chậm nói: “Đi lấy cho ta chút đồ ăn, ta muốn uống canh gà.” Ăn no mới có sức làm việc. Ngày trước Triệu Thái hậu kh/ống ch/ế triều chính, Triệu Quý phi thao túng hậu cung. Ta sống sót trong kẽ hở, từ trước cho tới nay sẽ chẳng phải là một công chúa yểu điệu. “Công chúa, hiện giờ khỏe hơn chút nào chưa?” Khi Từ Chiếu tới, ta đang uống bát canh gà thứ hai. Ta ngước mắt nhìn, hắn đang mặc y phục của học tử màu xanh da trời, khuôn mặt tuấn lãng mang theo vẻ tiều tụy, dưới mắt là quầng thâm xanh đen. Giữa hai hàng mày lưỡi mác sắc bén, đã có nếp nhăn mờ mờ, dường như gần đây thường xuyên nhíu mày. Còn sau lưng hắn là một nữ tử mặc đồ hộ vệ màu đen đang theo sát, thắt lưng dắt đ/ao cong, đi đường không một tiếng động, vừa nhìn là biết con nhà nòi. Hộ vệ cũng mang theo. Xem ra, việc ám sát ngày đó cũng đã mang tới cho hắn một chút áp lực. Cuộc sống hắn trải qua cũng không phải rất tốt. Ta chầm chậm đặt bát xuống, trong lòng đã có kế sách. “Ngươi qua đây, tới gần hơn chút.” Ta vẫy tay. “Công chúa, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ người mãi mãi.” Hắn khụy gối trước giường ta, đ/au lòng nắm tay ta. Ta lần theo cánh tay hắn nắm lấy cổ áo hắn, siết ch/ặt, kéo mạnh hắn. “Bảo vệ ta?” Ta vỗ mặt hắn, phả hơi thở vào cổ hắn. “Thế nhưng, trên người A Chiếu của ta, tại sao lại có mùi son phấn của nữ nhân khác vậy?” Sắc mặt hắn hơi thay đổi, lập tức lộ ra nụ cười khổ ta đã quen thuộc: “Công chúa lại trêu chọc ta rồi.” “Trêu chọc?” Ta gh/ét bỏ đẩy hắn ra, cầm bát bên giường, ném mạnh xuống đất. “Cũng phải, ta chỉ là một kẻ m/ù, tháng sau ngươi thi đậu Trạng Nguyên, có tiền đồ rộng mở, sao có thể cam tâm tình nguyện cưới một kẻ m/ù như ta?” Từ Chiếu cay đắng nói: “Người biết mà, ta không có.” “Nhặt lên.” Ta lạnh lùng ra lệnh. Cơ thể dưới lớp chăn lại căng cứng. Thế giới rốt cuộc đã thay đổi như thế nào, ta không rõ, cũng không dám đi hỏi thẳng bất cứ ai. Nhưng điều không thể nghi ngờ chính là hiện giờ phủ công chúa đã bị Từ Chiếu kh/ống ch/ế trong tay. Muốn làm rõ chân tướng, ta bắt buộc phải kiểm chứng hiện giờ hắn có thể nhẫn nhịn ta tới mức nào. Nữ tử hộ vệ trừng mắt nhìn về phía ta, muốn tiến lên nhặt mảnh sứ vỡ, nhưng bị ánh mắt của Từ Chiếu ngăn cấm lùi ra. Từ Chiếu cúi người, nhặt từng mảnh sứ vỡ vụn. Dưới lớp chăn, cơ thể căng cứng của ta cũng hơi hơi thả lỏng. “Nghe bọn họ nói ngày đó người khóc rất đ/au lòng ở trước mắt nương nương và bệ hạ, ta mới biết trong lòng người đ/è nén nhiều đến thế.” Đặt mảnh sứ sang một bên, Từ Chiếu lần nữa khụy gối trước giường, ánh mắt dịu dàng ấm áp: “Có gì tức gi/ận cứ trút ra với ta, đừng nén trong lòng, ta hy vọng người luôn vui vẻ không lo nghĩ.” Vui vẻ không lo nghĩ... Ta không khỏi ngẩn ngơ một hồi, lời thế này, A Chiếu trước đây cũng từng nói với ta. Lần Nạp Lan Tuyết bị cấm túc ấy, nàng ta đã tìm Triệu Quý phi, điều tỷ tỷ Xuân Vũ của Xuân Nha đến cung nàng ta làm việc. Không quá ba ngày, Xuân Vũ đã mất mạng. Xuân Nha ở một bên òa khóc, Vương m/a ma đ/au xót lau nước mắt. Ta không có khóc, giống như không có việc gì xảy ra. Nhưng ăn gì nôn đấy, đêm khuya cũng không ngủ được. Cơ thể ta, đang dùng cách này để trừng ph/ạt ta vì đã không bảo vệ tốt Xuân Vũ. A Chiếu đã nghĩ đủ mọi cách nhưng cũng không có tác dụng, cuối cùng đ/au khổ, gần như c/ầu x/in nói: “Công chúa, người trút gi/ận vào ta có được không? Ta mong người đ/á/nh ta một trận, trút gi/ận, đừng làm hại cơ thể, ta chỉ hy vọng người luôn vui vẻ không lo nghĩ.” Đó là A Chiếu của ta, A Chiếu yêu ta nhất. Vậy tại vì sao phải lừa gạt ta trong lúc ta không nhìn thấy! Đây chính là điều ngươi hy vọng, vui vẻ không lo nghĩ mà ngươi muốn cho ta sao? Khoảnh khắc này, ta gần như sắp buột miệng hỏi hết mọi việc.