Chương 6
Ta hít hơi thật sâu.
Đè nén cảm xúc trong lòng.
Giữ đầu hắn, đôi mắt đờ đẫn của ta chăm chú nhìn hắn.
Từng câu từng chữ, nói:
“Vậy ngươi phải ở bên ta, một bước, cũng không được rời.”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Từ Chiếu cười.
“Ta muốn ăn chân giò của Thuận Phúc Lâu, gà nướng của Nam Phương Trai, vịt bát bảo phúc của Tề Vân Lâu... ngươi làm cho ta.”
“Bây giờ ta sẽ đi làm.”
Ta gọi người rời xích đu, ngồi canh trước cửa phòng bếp phụ.
Một hơi gọi mười món ăn phức tạp, đặc biệt là vịt bát bảo phúc lộc.
Từ Chiếu đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp hai canh giờ, đồ ăn được bưng lên bàn.
Ta liếc mắt nhìn vải trắng quấn quanh cánh tay hắn đã nhuốm màu đỏ.
Rất rõ ràng, miệng vết thương hôm đó đã rá/ch miệng.
Mỗi món thử một miếng, ta sẽ ném đũa, nói: “Khó ăn, vứt đi, làm lại.”
Từ Chiếu không hề mất kiên nhẫn, thu dọn tất cả, lần nữa đến phòng bếp nấu ăn.
Lần nữa khi đi ra, mảnh vải trên cánh tay đã bị m/áu thấm đẫm.
Tim ta bị cào cấu, nhưng vẫn cứng đầu, nghiêm mặt.
Xuân Nha và Vương m/a ma cũng không nói gì.
Ánh mắt nhìn ta của nữ tử hộ vệ vẫn không lên tiếng kia tưởng chừng như sắp phun ra lửa.
Ta kéo dài th/uốc buổi tối tới tận khuya mới uống.
Sau khi uống th/uốc, ta vẫn không cho Từ Chiếu rời đi.
“Đêm nay ngươi ngủ ở đây đi, trải một bộ chăn đệm.”
Từ Chiếu thoáng chốc do dự: “Công chúa, như này không thích hợp.”
Vẻ mặt ta sa sầm: “Ta sợ tối.”
Hắn vội nói: “Được.”
Ta bày ra dáng vẻ nghi thần nghi q/uỷ.
Thậm chí còn lố tới mức tìm một sợi dây mảnh buộc tay ta với hắn lại.
Nghiêm túc nói với hắn: “Mặc dù ta là một kẻ m/ù, song ký ức xúc giác của ta sẽ mạnh hơn người bình thường. Nếu như người tự tin có thể để sợi dây này trở lại như cũ mà ta không tìm ra được sự khác biệt sau khi tháo ra, vậy thì đêm khuya ngươi có thể tháo sợi dây và rời đi.”
Từ Chiếu sâu xa nhìn ta, giơ tay muốn xoa đầu ta, bàn tay đến gần lại thu trở lại.
“Ta hứa với người, sẽ luôn ở cạnh người.”
Ta rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Giống như trước đây, ngủ rất say, ngay cả nằm mơ cũng không có.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Từ Chiếu quả nhiên vẫn ở đây.
Ta lại gây sức ép một ngày nữa, trói ch/ặt hắn ở bên cạnh ta.
Cuối cùng, qua nửa ngày, có người bắt đầu tới tìm hắn, thế nhưng đều là tới không một tiếng động, đưa tờ giấy được viết chữ cho hắn rồi rời đi.
Ta không ngừng ki/ếm chuyện, để hắn không có thời gian đi xử lý những việc kia.
Ngày thứ tư, người tới nhiều hơn, lông mày của hắn cũng nhăn tít lại.
Khi gần tới tối, ta thấy đã tàm tạm, bèn nói: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, A Chiếu, cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên ta. Ngươi mau đến lớp học đi, còn phải đỗ đạt công danh làm phò mã của ta nữa.”
Hắn vốn dĩ còn đang do dự, nhưng lại có người tới chuyền giấy, hắn chỉ đành nói mặc dù không yên tâm:
“Người nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ trở về nhanh thôi.”
“Được.” Ta thừa hiểu rõ, tình hình này, e là không nhanh được đâu.
...
Không bao lâu đã đến giờ uống th/uốc, th/uốc bột lần này là do nữ nhân hộ vệ mang đ/ao bỏ.
Nàng ta ôm đ/ao cong đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
“Ọe!”
Ta bưng bát th/uốc ngửi, liền cúi đầu nôn ọe.
Tay áo và vạt váy dính đầy vật dơ.
“Công chúa, người không thoải mái chỗ nào ạ?” Xuân Nha hỏi.
Vương m/a ma: “Hay là thay đồ cho người trước nhé.”
Ta xua xua tay: “Th/uốc này khó ngửi quá, đổi rồi lại nôn bẩn một bộ, uống trước đã.”
Nói rồi, ta bưng bát th/uốc lên, lấy tay áo che khuất, phần lớn nước th/uốc đều chảy vào tay áo và vạt áo.
Có vật dơ che đậy, nước th/uốc cũng không còn bắt mắt nữa.
Ta nhíu mày: “Mau mau mau.”