Chương 7
Bóng đêm lạnh lẽo.
Ta tỉnh táo mở mắt ra.
Trong phòng mờ tối, nhờ ánh trăng yếu ớt, ta ki/ếm được một chiếc trâm cài tóc trong hộp trang sức, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Để không tạo ra tiếng động, ta đã nhét giày vào trong lòng.
Trèo ra khỏi cửa sổ, ta cúi người, đi chân trần men theo hành lang.
Không dễ gì mới tới được viện bỏ hoang ở phía tây, ta rẽ đám cỏ dại ra hai bên, tìm được lỗ chó.
Lúc này, một bàn tay bất ngờ túm lấy cánh tay ta, kéo ra đằng sau.
Trái tim ta gần như nhảy ra ngoài.
Nhưng thấy nam nhân mặc dạ hành y kéo che mặt xuống, để lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Vệ Vãn Sơn!
Y là một trong những người được phụ hoàng mẫu hậu chọn làm phò mã cho ta, nhị công tử của nhà Tề Quốc Hầu, nghe nói từ nhỏ đã theo một thần y đi vân du bốn phương, năm ngoái mới về kinh.
Ta siết ch/ặt trâm cài tóc trong tay áo, cảnh giác nhìn y.
“Người muốn đi ra từ đây e là có hơi khó.” Y chỉ ra ngoài tường viện, đ/è thấp giọng nói: “Một toán người đang canh gác xung quanh phủ công chúa.”
Thấy ta vẫn không nói chuyện, y cúi đầu nhìn ta: “Sau lần nhìn thấy một lần nữa, nghi hoặc trong lòng công chúa chắc hẳn không nhỏ đúng không?”
Ta lập tức nhớ ra điều gì đó, bất ngờ nắm ch/ặt tay y: “Vậy mẩu giấy kia là ngươi để lại?”
Y gật đầu: “Mắt của người cũng là do ta chữa khỏi.”
“Vậy bây giờ... phụ hoàng và mẫu hậu của ta đang ở đâu?” Ta nhìn Vệ Vãn Sơn không chớp mắt, bàn tay nắm tay áo y hơi r/un r/ẩy.
Hy vọng y nói cho ta biết chân tướng, lại sợ y nói ra đáp án ta lo sợ.
Y im lặng chốc lát, ngữ khí nặng nề: “Chắc hẳn mấy ngày nay người cũng nhìn thấy manh mối khác thường.”
“Bây giờ Chiếu quốc đã bị Tấn quốc thôn tính, hoàng tộc Chiếu quốc bị gi*t hại hàng loạt, chỉ còn lại một mình người.”
Giống như bị một cái chày đ/ập vào đầu, ta hoa mắt chóng mặt, cơ thể hơi chao đảo.
“Chỉ còn lại... một mình ta?”
Vệ Vãn Sơn thở dài một tiếng: “Công chúa, bây giờ cần người phấn chấn lại, rất nhiều thần tử của Chiếu quốc vẫn đang đợi người.”
“Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại...” Ta nghẹn ngào hỏi.
“Nhiều lắm, ta không thể kể chi tiết với người được, nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện.”
Y nhìn bốn phía: “Bây giờ ta không thể đưa người ra ngoài, người Tấn quốc muốn gi*t người có quá nhiều, người chỉ có ở phủ công chúa mới là nơi an toàn nhất. Bởi vì tân hoàng đế của Tấn quốc bây giờ chính là thị vệ trước đây của người, Từ Chiếu.”
Nhớ tới ngày ám sát kia, hướng quỳ của Nội vệ thống lĩnh.
Ta thở hắt một hơi, nặng nề nói: “Ta cũng đã đoán được, hẳn là hắn ta.”
Vệ Vãn Sơn lấy ra một viên dược hoàn: “Nếu như người thật sự muốn biết chân tướng thì hãy ăn nó, sẽ có thể nhớ ra tất cả.”
“Ngươi nói, ta mất trí nhớ?” Ta nhận lấy dược hoàn, lẩm bẩm nói.
“Không phải là mất trí nhớ, đơn giản mà nói thì là nhờ dược vật để làm người quên mất một đoạn ký ức nào đó, đồng thời hướng dẫn người tưởng tượng ra một phiên bản ký ức mới.”
Y mím môi, nhìn ta: “Không tin người có thể thử nhớ lại, việc xảy ra trong đêm giao thừa, người có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết không? Hay là chỉ có một đoạn ấn tượng mơ hồ?”
Y nói như vậy, làm ta hoảng hốt nhận ra, ta chỉ nhớ đêm giao thừa ta đã xin phụ hoàng đồng ý cho Từ Chiếu đến học cung nghe giảng, phụ hoàng đã đồng ý.
Còn sau đó xảy ra việc gì, ta không có ấn tượng nào hết.
“Thế tại sao ngươi không tới tìm ta sớm hơn?” Ta hỏi.
“Năm ngày trước, ban đêm ta lẻn vào phủ công chúa châm kim chữa mắt cho người, sau khi trở về một mực tìm tòi chế th/uốc giải, hôm nay mới tạo ra được.”
Vệ Vãn Sơn lo lắng nói: “Hy vọng công chúa chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi uống dược hoàn.”
“Hiện thực... vẫn luôn đẫm m/áu.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng băng giá, ta chậm rãi nói: “Thì gánh trách nhiệm đẫm m/áu.”
“Đợi sau khi người khôi phục trí nhớ, ta sẽ liên lạc với người.” Vệ Vãn Sơn đan hai tay, hơi khom lưng: “Bây giờ người là dòng m/áu hoàng thất duy nhất của Chiếu quốc, rất nhiều thần tử của Chiếu quốc vẫn đang đợi người.”