Chương 8

Trở về tẩm điện. Ta đã uống viên th/uốc kia. Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, ý thức dần dần nặng trĩu, tựa hồ tiến vào mộng đẹp. Đêm giao thừa, ta vào cung đón giao thừa với phụ hoàng mẫu hậu và hoàng đệ. Mẫu hậu cười tươi, nói: “Hi Nhi, tập tranh phò mã mẫu hậu chọn cho con con thấy thế nào? Có muốn gặp mặt ai không?” Ta lập tức ngồi ngay ngắn lại, lắp ba lắp bắp nói: “Phụ hoàng mẫu hậu, liên quan tới phò mã, Hi Nhi có thể không chọn vương công quý tộc, mà chọn người mình thích được không?” Phụ hoàng trầm ngâm hồi lâu, thổn thức nói: “Nửa đời của phụ hoàng đã trải qua đấu đ/á tàn khốc trong cung, bảy đứa con, chỉ còn lại con và đệ đệ con. Trẫm hy vọng con cái của mình có thể hạnh phúc bình an trải qua một đời, không phải chịu nỗi đ/au như thế nữa.” Ông yêu thương vỗ vỗ vai ta: “Hi Nhi không muốn gả cho nhà công hầu, cũng bớt được những đấu đ/á hao mòn trong hậu trạch hậu đình, phụ hoàng tất nhiên đồng ý.” Mẫu hậu ôm hoàng đệ, cũng cười tươi nhìn ta. “Cảm ơn phụ hoàng, cảm ơn mẫu hậu.” Ta vui mừng quỳ xuống: “Vậy hôm nay cũng là sinh thần của con, con hy vọng phụ hoàng đồng ý cho phép A Chiếu đến học cung nghe giảng, năm sau tham gia khoa cử.” Phụ hoàng vuốt râu ha ha cười lớn: “Hóa ra là thằng nhóc này à? Được, trẫm cho phép.” Ta lén lẻn ra ngoài, gấp gáp không đợi được nữa mà muốn thông báo tin này cho A Chiếu. Nhưng lại nghe thấy binh thương giao nhau, có người hét lớn: “Có thích khách!” Quay đầu lại nhìn, trong điện bùng lên ngọn lửa, một toán hắc y nhân chui ra từ bốn phía. “Phụ hoàng mẫu hậu!” Ta vội vã chạy trở về, khi đến đến cửa, vừa vặn nhìn thấy phụ hoàng chắn ở phía trước mẫu hậu, bị hắc y nhân một đ/ao ch/ém rá/ch cổ họng. M/áu ồ ạt phun vào mặt ta, ta đã cảm nhận hơi ấm cuối cùng của phụ hoàng bằng cách này. “Hi Nhi, đi mau!” Mẫu hậu ngã ngồi trên đất, ôm hoàng đệ cả người đẫm m/áu. Trong cơ thể nhỏ bé 9 tuổi của thằng bé, làm sao lại chảy ra nhiều m/áu đến thế? “Mẫu hậu!” Ta nhào tới, bất ngờ bị người kéo lại. “Công chúa, đừng nhìn.” Là Từ Chiếu, hắn che mắt ta lại. Ta cố gắng giãy giụa, nhìn mẫu hậu ngã trong vũng m/áu qua kẽ ngón tay, miệng vẫn còn hô, thế nhưng lại chẳng phát ra tiếng: “Hi Nhi, đi mau.” Từ Chiếu đ/au khổ nói: “Ta không ngờ sẽ lại như thế này, ta vốn dĩ muốn đưa người ra ngoài trước.” Ta quay người, hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn hắn. Sau đó trước mắt tối sầm, ta bị hắn đ/á/nh ngất. Khi tỉnh lại, ta đã bị giam ở phủ công chúa. Nha hoàn và bà vú đều thay bằng những khuôn mặt xa lạ. Vào đêm đó, phần lớn gương mặt của Xuân Nha bị lửa th/iêu, trên mặt Vương m/a ma bị ch/ém một đ/ao suýt mất mạng. Từ Chiếu lại không thấy bóng dáng đâu. Ta rút đ/ao của thị vệ canh gác kề lên cổ, đi thẳng đến hoàng cung. Thứ ta nhìn thấy lại là cảnh tượng Từ Chiếu đăng cơ. Lúc này ta mới biết, hóa ra hắn là Thất Hoàng tử của Tấn quốc. Những năm qua hắn ở trong cung đã bố trí và lợi dụng thế lực trợ giúp của Tấn quốc, thu thập những điểm yếu và việc x/ấu xa của các đại thần. Nhân cơ hội Triệu Thái hậu qu/a đ/ời, Triệu Quý phi với ca ca Ngụy Quốc Công mưu phản đoạt quyền. Loại bỏ và đàn áp những trung thần của Chiếu quốc, nâng đỡ các quan viên bị bọn họ kh/ống ch/ế lên vị trí cao. Đặc biệt là tướng lĩnh đội quân, không ngừng bị thâm nhập và đàn áp. Đêm giao thừa, vụ mưu sát xảy ra, tướng quân trấn thủ biên cương của Đại Chiếu bị nội gián gi*t ch*t, cư/ớp đoạt binh phù, để quân Tấn đ/á/nh thắng một mạch. “Từ Chiếu!” Ta giống như đi/ên dại, cầm d/ao xông tới. Lại bị một nữ tử mặc cung trang biết võ công đ/á văng, đầu đ/ập vào bậc tam cấp. Cú va chạm này đã khiến ta bị m/ù. Giống như rơi vào một cuộc đời tăm tối, thế giới của ta hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Trong bóng tối, cảnh tượng thảm khốc của tối hôm đó lại hiện lên trước mắt ta hết lần này đến lần khác. Một giọng nói không ngừng vang lên: “Nạp Lan Hi, là ngươi đã hại ch*t cha mẹ và đệ đệ. Bọn họ đều ch*t rồi, tại sao ngươi còn chưa ch*t?” “Ngươi xứng sống trên đời này à?” Vô tri vô giác, Từ Chiếu đã đút th/uốc cho ta. Ta nghe thấy một giọng nói lúc có lúc không đang nói: “Nói cho ta, đêm giao thừa đã xảy ra những gì...”