Chương 11
Đó là lần đầu tiên tôi nghe Phó Nguyên nói chuyện với giọng điệu như vậy.
Mơ hồ, kì.m né.n, còn mang theo chút van xin đầy t.ự t.i.
Anh ấy là người được xem như con cưng của trời, nắm trong tay vốn và dự án trị giá hàng tỷ.
Dù là trong vòng bạn bè của Hứa Hoài An, anh ấy cũng luôn ở vị thế cao.
Anh ấy kéo khóe miệng, nở một nụ cười hơi ca.y đắ.ng.
"Là vì tình cảm của tôi không xứng đáng sao?”
"Tôi không thể so với Hứa Hoài An sao?”
"Hay là, tôi chưa đủ tốt... đúng không?"
Anh nắm ch.ặt cổ tay tôi hơn, không chịu buông.
"Nhưng… em có thể cho tôi một cơ hội không, em không thích cái gì, tôi có thể thay đổi."
Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên.
Hiện giờ, Phó Nguyên trông như một con búp bê tinh xảo nhưng dễ vỡ.
Anh ấy gần như h.oảng l.oạn nắm lấy tay tôi, ấn mạnh vào má mình.
Da anh ấy nóng hổi, mắt thì đỏ lên.
Một giọt nước mắt rơi lên ngón tay tôi.
Có chút lạnh.
Giọng anh rất nhỏ.
"Nhưng… tôi đã chờ em rất lâu rồi.”
"Dù cho em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi.”
"Em có thể đừng vội vàng từ chối tôi, b.ỏ r.ơi tôi được không?"
Tôi đột nhiên nhớ lại những lần tôi và Hứa Hoài An hẹn hò, mỗi lần gặp Phó Nguyên, anh ấy luôn trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.
Với giọng điệu châm chọc.
"Thích đến vậy sao?"
Tôi kiễng chân.
Đưa ngón tay ra, xoa xoa môi anh ấy.
"Sao trông có vẻ đ.áng th.ương vậy."
Tôi hôn lên.
Nhẹ nhàng chạm vào.
— Cả người Phó Nguyên dường như đông cứng lại.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, anh ấy liền trở thành chủ động.
Mạnh mẽ nắm lấy eo tôi, làm sâu thêm nụ hôn đó.
"Lâm Lộc.”
"Đã đến rồi.”
"Thì không được đi nữa."