Chương 12
Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong vòng tay của Phó Nguyên.
Tôi xoa xoa eo mình.
Mỏi quá.
Tên này, dựa vào việc mình còn trẻ, chẳng biết tiết chế gì cả.
Dường như cảm nhận được động tác của tôi.
Người bên cạnh đưa tay ra, ôm lấy tôi, kéo sát lại gần hơn.
Cho đến khi tôi cảm thấy nóng nực, đẩy anh một cái.
Anh mới tỉnh dậy —
Không biết có phải vì mối qu/an h/ệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước hay không.
Phó Nguyên ban đầu lạnh lùng xa cách, chuẩn mực như một đóa hoa cao vút.
Giờ đây.
Anh dính sát lại gần tôi, đôi mày cong lên.
Đùa nghịch với ngón tay của tôi, như một con chó lớn bám lấy chủ nhân.
"Lộc Lộc.”
"Vì chúng ta đã thế này rồi… Khi nào em có thể đưa anh đi gặp bạn bè, gặp ba mẹ đây?"
Tôi ngẩn người.
Gãi mũi, ngồi thẳng dậy.
Một lúc không nói gì.
Có lẽ vì thái độ của tôi hơi chần chừ.
Phó Nguyên ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át nhìn tôi: "Lâm Lộc?"
Giọng anh ấy vô cùng tủi thân.
"Em sẽ không để anh làm tì.nh nh.ân bí mật, không cho một danh phận chứ.”
"Chẳng lẽ anh thật sự không xứng đáng sao?"
… Không phải vậy.
Tôi xoa xoa đầu anh, đắn đo suy nghĩ.
"Anh hãy suy nghĩ kỹ, Phó Nguyên.”
"Nếu bây giờ công khai…”
"Anh và Hứa Hoài An không phải là bạn bè sao? Em vừa mới ch.ia t.ay anh ấy mà đã ở bên anh… Anh không sợ bị người trong giới nói lời lạnh nhạt sao?"
Dù tôi bình thường có vẻ như kiêu căng và ương ngạnh.
Nhưng trong lòng không phải là không quan tâm đến mọi thứ.
— Tôi biết mối qu/an h/ệ giữa Phó Nguyên và Hứa Hoài An.
Vì vậy tôi càng muốn anh ấy suy nghĩ kỹ.
Là chỉ xem như một trò chơi giữa hai người chúng tôi, hay thật sự muốn bước qua ranh giới này, gây ra r.ạn n.ứt với một người bạn khác.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Phó Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Chăm chú nhìn tôi.
Một lát sau.
Đột nhiên anh cười khẩy.
"Hứa Hoài An?”
"Hắn là cái thá gì? Anh thậm chí còn không muốn nhắc đến tên hắn.”
"Anh đã sớm ch.ặn hắn rồi."
Anh nắm lấy ngón tay tôi, đưa lên môi, ngậm lấy c.ắn nhẹ.
Giọng nói trầm ấm dịu dàng: "So với Lộc Lộc, không có gì quan trọng cả."
Trong ấn tượng của tôi, mối qu/an h/ệ của Hứa Hoài An và Phó Nguyên rất tốt.
Nghe nói lần đầu tiên Hứa Hoài An khởi nghiệp ở đại học, vì một đối tác bất ngờ rút vốn, khiến anh ta gần như th.ất b.ại hoàn toàn.
Lúc đó anh ta cao ngạo, không muốn mở miệng nhờ giúp đỡ từ gia đình.
Là Phó Nguyên đã giúp anh một tay.
Không hỏi lý do, trực tiếp đầu tư vào dự án của anh ta hàng triệu đồng.
Từ đó, mối qu/an h/ệ của hai người trở nên thân thiết.
Anh ta cực kỳ tin tưởng đối phương, có vấn đề gì cũng sẽ hỏi ý kiến Phó Nguyên trước tiên.
Tôi cứ nghĩ Phó Nguyên cũng vậy.
Bây giờ xem ra —
Có vẻ như.
Không hoàn toàn giống như tôi nghĩ?