Chương 13
Tôi ở lại biệt thự vùng ngoại ô phía Bắc một thời gian, không về nhà.
Hành lý của tôi vẫn còn ở đó, bao gồm cả chiếc vòng tay mà tôi đã chuẩn bị để tặng Hứa Hoài An.
Kết quả món quà này bị Phó Nguyên phát hiện và đòi lấy đi.
Thực ra việc tặng lại món quà ban đầu dành cho người khác không phải là một điều tốt đẹp gì.
Nhưng Phó Nguyên dường như không để tâm:
“Lộc Lộc thích đ/á quý phải không? Để anh tìm vài viên đ/á đẹp rồi đính lên, đây sẽ trở thành kỷ niệm riêng của chúng ta.”
Tôi liếc nhìn anh ấy.
Suy đi nghĩ lại, nếu không đồng ý thì có vẻ tôi sẽ hơi nhỏ nhen.
Vài ngày sau, gần đến ngày sinh nhật bố tôi.
Tôi đã quên bẵng đi chuyện này.
Khi gọi điện với người nhà, Phó Nguyên đang nấu ăn trong bếp.
Nghe thấy tiếng nói, anh ấy cầm hai quả cà chua vừa rửa xong chạy ra ngoài.
Mẹ tôi ở đầu bên kia màn hình, vừa làm móng vừa trò chuyện với tôi.
“Lộc Lộc, con đang ở đâu vậy? Sao mẹ thấy lạ thế nhỉ?
“Ở cùng Hứa Hoài An à?”
Ồ, xem ra Hứa Hoài An vẫn chưa công bố chuyện chúng tôi ch.ia t.ay.
Trưởng bối như họ còn chưa biết chuyện này.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Nguyên.
Anh ấy dựa vào khung cửa, hờ hững dùng móng tay cạo lớp vỏ mỏng của quả cà chua.
Biểu cảm có vẻ thờ ơ.
Nhưng rõ ràng các đ/ốt ngón tay bên phải nắm ch/ặt đến mức hiện lên màu xanh tái.
Tôi khẽ cười.
Lắc đầu.
“Con và Hứa Hoài An ch.ia t.ay rồi.”
“Chi tiết thế nào thì đến sinh nhật bố con sẽ giải thích rõ.”
“—Còn nữa, con sẽ giới thiệu với bố mẹ một người.”
“Là bạn trai hiện tại của con.”
Vừa dứt lời, Phó Nguyên bất ngờ nhìn tôi.
Mắt anh ấy sáng lấp lánh, tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Hôm đó sau khi video call kết thúc, nhà tôi có khách đến nên cuộc gọi cũng nhanh chóng kết thúc.
Nói thật, tôi không nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ chấp nhận Phó Nguyên ngay lập tức.
Gia sản nhà họ Phó vốn khởi nghiệp ở phía Nam, sau này mới chuyển lên phía Bắc, nên ít qua lại với nhà họ Lâm, nhà họ Hứa.
Do đó họ cũng không hiểu rõ Phó Nguyên là người thế nào.
Thêm nữa từ nhỏ tôi đã có hôn ước với Hứa Hoài An.
Bao năm qua, họ đã coi Hứa Hoài An như con rể.
Vì vậy những ngày này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với bố mẹ.
Làm thế nào để họ chấp nhận sự thật rằng tôi và Hứa Hoài An đã đường ai nấy đi.
Nhưng tôi không ngờ——
Khi thật sự đến ngày đó.
Khi tôi nắm tay Phó Nguyên bước vào phòng bao đã đặt trước tại khách sạn.
Mở cửa ra.
Bố mẹ tôi nhìn nhau một cái, không hề có biểu cảm kinh ngạc hay chán gh/ét như tôi tưởng tượng.
Bữa tối hôm đó, bốn người.
Ăn uống rất hòa thuận.
Bố tôi và Phó Nguyên nói chuyện kinh doanh.
Mẹ tôi kéo tôi ra ban công.
Giọng nói nhẹ nhàng.
“Con yêu.” Bà ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi.
“Chỉ cần con hài lòng với người ta, chúng ta đều có thể chấp nhận.”
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật ngây ngô.
Nước mắt rưng rưng, cảm giác muốn khóc trào dâng——
Hối h/ận vì mấy ngày qua đã nghĩ quá nhiều, thực ra với bố mẹ.
Điều họ quan tâm, chỉ là con mình có hạnh phúc hay không thôi.
Mẹ cúi xuống, nâng gương mặt tôi lên.
“Vậy con thích người ta không?”
Tôi quay lại, qua cửa sổ ban công, đúng lúc chạm mắt Phó Nguyên.
Tôi mỉm cười.
Khẽ gật đầu.
“Dạ” một tiếng.