Chương 4
Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cánh cửa như một ranh giới rõ ràng, ngăn cách tôi và Hứa Hoài An, đồng thời vô hình bảo vệ lòng tự trọng buồn cười và mong manh của tôi.
Nỗi buồn và cảm giác đ.au kh.ổ lúc này mới tràn đến, như cơn sóng dữ dội, gần như nhấn chìm cả con người tôi.
Tôi thậm chí quên mất mình vẫn đang dựa vào Phó Nguyên, nước mắt rơi xuống, gần như làm ướt áo sơ mi của anh ta.
"Lâm Lộc."
Phó Nguyên nhấc cánh tay lên, có vẻ như cẩn thận đặt lên vai tôi.
Giọng anh rất nhẹ nhàng.
"Có muốn thử đ.iên cu.ồng một lần không?”
“Chỉ là một tên c.ặn b.ã thôi, sau này nhìn lại, thật ra chẳng có gì to t/át cả."
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tôi.
Anh đưa tay ra.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay anh, bỗng nghĩ:
Đúng vậy, chỉ là một tên cặn bã thôi.
Lâm Lộc—
Anh ta không đáng.
Tối hôm đó, tôi ngồi trong chiếc xe thể thao của Phó Nguyên, phóng nhanh lên đỉnh núi.
Gió rít bên má tôi.
Tôi dang rộng cánh tay, đứng trên rìa vách đ/á, hét lên thật to về phía xa.
Trông có hơi ngốc nghếch, nhưng thực sự rất sảng khoái, rất thoải mái.
Bầu trời đầy sao.
Về sau, đêm dần khuya, thời tiết bắt đầu lạnh đi.
Không ai mang theo áo khoác.
Thực sự quá lạnh...
Không biết ai là người chủ động trước, chúng tôi từ từ dựa vào nhau.
Không gian tĩnh lặng, chìm đắm, pha chút m/ập mờ.
Phó Nguyên cúi đầu xuống, má anh rất gần với tôi.
Môi anh khẽ lướt qua môi tôi.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng anh sẽ hôn tôi—
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Là của Phó Nguyên.
Tôi gi/ật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Phía sau vang lên một tiếng cười rất nhẹ nhàng.
Anh nhìn lướt qua màn hình, rồi giơ tay vén một lọn tóc của tôi.
"Tâm trạng tốt hơn chưa? Em sống ở đâu? Tôi đưa em về nhé?"