Chương 5
Cuộc gọi là từ Hứa Hoài An.
Hỏi anh tại sao vẫn chưa về.
Anh ta sinh nhật lúc nào cũng vậy. Thực ra chỉ là mượn cớ, mục đích chẳng qua là tụ tập bạn bè chơi thân lại với nhau, quậy phá một hai ngày.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn sáu giờ sáng mà vẫn chưa tan cuộc.
Phó Nguyên gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, như không để tâm, nghiêng đầu liếc nhìn tôi.
"Nhà em ở ngoại ô phía Nam, phải không? Đi về phía đó nhé?"
Khu biệt thự ngoại thành phía Nam.
Khu giàu có nổi tiếng.
Hầu hết những người có tiếng trong giới kinh doanh đều sống ở đó.
Nhà chúng tôi và nhà họ Hứa cũng vậy, có thể coi là hàng xóm—
Bảo sao tôi và Hứa Hoài An quen nhau từ nhỏ.
Ngay cả khi anh còn mặc quần đũng hở, tôi cũng đã thấy.
Lên bảy tám tuổi, các bậc cha mẹ đã ngầm định hôn ước cho chúng tôi.
Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi ở bên nhau.
Tự nhiên đến mức, tôi tưởng rằng cả đời này sẽ không có gì thay đổi.
Thực lòng mà nói.
Tôi không muốn về nhà.
Về nhà rất có thể sẽ gặp lại Hứa Hoài An.
Rất ngại ngùng.
Tôi còn chưa biết khi phải đối mặt với anh một lần nữa, mình sẽ biểu hiện ra sao.
Ngay cả cha mẹ cũng vậy, chắc họ cũng không muốn chúng tôi ch.ia t.ay đâu—
Dù sao thì nhà họ Hứa rõ ràng vẫn mạnh hơn nhà tôi nhiều.
C.ãi nh.au với Hứa Hoài An có lẽ là việc duy nhất mà tôi cảm thấy mình làm theo ý mình nhất từ trước đến nay.
Tôi nói: "Tìm khách sạn nào cũng được, tôi muốn ở ngoài vài ngày."
Phó Nguyên không nói gì.
Anh ngừng lại, ngón tay vẫn đặt trên vô lăng.
Giọng anh như tình cờ nhắc đến.
"Hay em ở chỗ tôi? Tôi vừa có một căn biệt thự để trống, không dùng cũng phí..."
Tôi nhìn anh.
Anh ậm ừ một tiếng, như sợ tôi nghĩ ngợi nhiều, liền bổ sung thêm.
"Bây giờ là mùa cao điểm, khách sạn tốt hầu như kín phòng. Tìm phòng cũng phiền..."
Tôi nhớ ra anh còn phải đến chỗ Hứa Hoài An, thực sự không cần thiết phải đưa tôi đi vòng vòng.
Quan trọng nhất là, tôi cũng đã mệt mỏi, thực sự chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ để ngủ một chút.
Tôi mỉm cười.
Thế là không khách sáo nữa.
"Được."