Chương 7

Đang cập nhật
Nguồn: toctruyen.net
Phó Nguyên quay lại quán bar. Chỉ có điều, lần này anh ấy đến một mình, không mang theo cô bạn gái đồn thổi kia đi cùng. Nhiều người lộ vẻ thất vọng. Hứa Hoài An lắc lắc ly rư/ợu, hỏi đùa một câu: "Đây là sợ chúng tôi quá đi.ên cu.ồng, làm cô gái kia sợ sao?” "Phó tổng không phải bao bọc quá mức chứ?" Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Có lẽ tối nay tâm trạng không tốt, nói chuyện cũng bắt đầu kèm theo mũi d.ao g.ai góc. Nhưng Phó Nguyên dường như không để ý. Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, nở một nụ cười mơ hồ. "Cô ấy nhát gan, tôi đưa cô ấy đến biệt thự ở ngoại ô phía Bắc trước." Nghe đến biệt thự ở ngoại ô phía Bắc, Hứa Hoài An thật sự có chút ngạc nhiên. Đó là tài sản duy nhất mà mẹ của Phó Nguyên để lại trước khi qu.a đ.ời, đối với anh ấy có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nhiều năm qua, anh ấy chưa từng đưa người ngoài đến đó. Chỉ có mấy lần mỗi năm khi cần dọn dẹp, mới thuê nhân viên chuyên nghiệp đến nhà. "Cậu nghiêm túc rồi à?" Hứa Hoài An đặt ly rư/ợu xuống. Đứng dậy, bước về phía ban công, ngăn cách âm thanh của những người khác. Anh lấy bật l.ửa, châm một điếu th.uốc. Khói th/uốc lượn lờ bay lên, khiến cho biểu cảm của hai người trở nên khó nhìn rõ. "Chẳng trách... tối qua cậu không về, hóa ra là có người nằm bên gối.” "Phó Nguyên, hãy trân trọng người ta.” "Không chừng, trong đám chúng ta, lại là cậu cưới trước." Phó Nguyên dường như cười khẽ một tiếng. Anh ấy ngừng lại một lúc. Rồi nói từng chữ một: "Mượn lời tốt lành của cậu.” "Dù sao, tôi thật sự đã thích cô ấy từ rất lâu rồi." Hai người dựa vào lan can ban công. Đây là trung tâm thành phố. Nhìn ra ngoài, vừa khéo có thể nhìn thấy cảnh phố phường phồn hoa— Tòa nhà văn phòng, trung tâm thương mại, sở giao dịch, cửa hàng trang sức... Anh chợt nhớ đến Lâm Lộc cũng học thiết kế trang sức. Rất thích bày biện mấy món đồ nhỏ như thế này. Anh có chút bực bội. Lại một lần nữa cầm điện thoại lên. Vô thức mở khóa, mở WeChat, không ngừng trượt lên trượt xuống. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi, trống rỗng... Hứa Hoài An xoa xoa sống mũi. Buổi tối hôm nay uống quá nhiều r.ư.ợu, anh cũng có chút s.ay, đối diện với người anh em mà mình cho là còn có thể thành thật đối đãi, không nhịn được lắc lắc điện thoại. Tự giễu cười một tiếng. "Bây giờ tôi cảm thấy mình thật nực cười.” "Vẫn chờ Lâm Lộc đến làm lành... Cậu nói xem, cả một ngày sinh nhật, cô ấy thậm chí còn không thèm xuất hiện…” "Đã bao nhiêu lần rồi.” "Chẳng lẽ bây giờ lại muốn tôi đi cúi đầu nữa?" ... Ngón tay anh đặt trên màn hình, do dự không biết có nên gõ chữ đầu tiên hay không. Chỉ trong vài giây. Phó Nguyên giữ lấy cổ tay anh: "Đừng.” "Bây giờ cậu cúi đầu rồi, sau này chẳng phải sẽ dễ bị nắm thót hay sao?” "Hứa Hoài An, phụ nữ không thể dễ dàng dỗ dành được.” "Để tôi cho cậu một ý kiến." Giọng anh ấy chắc nịch, như thật sự đứng ở góc độ của đối phương, chân thành đưa ra ý kiến. "Cô ấy chẳng qua chỉ dựa vào việc cậu đối tốt với cô ấy mà thôi.” "Bây giờ cậu cứ xóa hết, chặn cô ấy đi. Đợi cô ấy phát hiện ra, lo lắng, tự nhiên sẽ quay lại tìm cậu ngay."