Chương 8

Đang cập nhật
Nguồn: toctruyen.net
Biệt thự của Phó Nguyên trông thật sự giống như không có ai ở qua. Trống vắng, ngay cả đồ đạc cũng chẳng có mấy món. Anh ấy nhường cho tôi một phòng khách ở tầng hai. Có lẽ là ngẫu nhiên thôi. Trang trí ở đây, cách bố trí, thậm chí một số chi tiết nhỏ, đều được thiết kế rất hợp với sở thích của tôi. Tôi nằm ngửa xuống giường. Gần như nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mãi đến khi trời gần tối, tôi mới mơ màng ngồi dậy từ giường. Nơi này cách khu thương mại rất xa. Xung quanh là bãi cỏ rộng lớn và cây cối, yên tĩnh đến mức dường như chỉ có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu. Tôi ngồi ở đầu giường, không bật đèn. Buồn chán ôm lấy đôi chân của mình, đột nhiên nghĩ đến— Hình như, tôi vẫn chưa chính thức nói lời ch.ia ta.y với Hứa Hoài An? Dù sao cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì hơn. Để tránh cuối cùng c.ãi cọ phiền phức. Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại ra, nhấn vào nút ghi âm. Rất nhanh, lần này. Thậm chí không cần đợi một giây đã kết nối. Màn hình lập tức nhảy ra một hàng chữ đỏ. [Bạn vẫn chưa phải là bạn bè của đối phương, vui lòng gửi yêu cầu x/á/c nhận bạn bè trước.] — Bị chặn và hủy kết bạn rồi sao. Tôi thật sự muốn tự cười ch.ếc mất thôi. Tặc tặc tặc. Lâm Lộc. Bây giờ cô còn nghĩ ít nhất duy trì một chút thể diện cho nhau, nói rõ ràng chuyện này. Người ta căn bản là không quan tâm hiểu chưa? Tôi lại nhớ đến khoảnh khắc đứng ngoài cửa phòng bao quán bar. Giọng điệu chán ngán và bực bội của Hứa Hoài An. "Yêu lâu như vậy, sớm đã chán rồi.” "Nhân cơ hội này ch.ia t.ay, chẳng phải tốt hơn sao." — Thực ra trong lòng Hứa Hoài An, chúng tôi đã đường ai nấy đi rồi. Dù sao, chi.ến tr.anh lạnh cũng là một dấu hiệu của ch.ia t.ay. Tôi sớm nên hiểu rồi. Cái sự buồn ngủ vừa nãy cũng chẳng còn lại chút nào, bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng lại không có việc gì để làm. Phó Nguyên chắc chắn không thường đến ở biệt thự này, ở đây đến cả mạng wifi cũng không ổn định. Tôi ném điện thoại sang một bên, quấn thêm áo khoác, đi đến kệ sách, chuẩn bị tìm đại thứ gì đó để đọc. Sau khi bật đèn bàn, ánh mắt tôi quét qua một hàng sách. Đột nhiên. Ở vị trí giữa, phát hiện ra một cuốn sổ khá quen mắt. Thiết kế màu xanh nhạt, kiểu chữ thư pháp, in một dòng chữ nhỏ— Trung học số 2 Kinh Xuyên. Đó là trường mà tôi và Hứa Hoài An đã tốt nghiệp cấp ba. Tôi ngẩn người. Ơ. Phó Nguyên, cũng từng học ở đây sao?