Chương 1

Tâm sự của cô gái
Cập nhật:
【Mẹ kế tà/n nh/ẫn gi*t ch*t tôi.] 【Bố tôi ăn thịt tôi.] 【Bà ấy ch/ôn tôi dưới gốc cây bách xù.】 Một bài đồng d/ao kỳ quái nhưng đầy chất trẻ thơ vừa dứt, n/ão tôi đã vang lên âm thanh cơ học kỳ dị khác. 【Chào mừng đến phó bản truyện cổ tích "CÂY BÁCH XÙ".] 【Độ khó: 1 sao.] 【Số người chơi ban đầu: 5, bao gồm: 4 tân thủ. ] 【Mục tiêu: Với tư cách là họ hàng xa của cậu bé nạn nhân, hãy tìm bộ xươ/ng của đứa trẻ bị mẹ kế s/át h/ại, an táng và đòi lại công bằng cho cậu ấy.] 【Phần thưởng: Một hạt thông. ] 【Thẻ kỹ năng đã được phân phát.] 【Người chơi Đoàn Nhiên: Chỉ số nhan sắc 100, trí tuệ 99, sinh mạng 10.】 【Chú ý: Sinh mạng về 0, đồng nghĩa với t/ử vo/ng, người chơi Đoàn Nhiên đang trong trạng thái bệ/nh nặng.] 【Chúc bạn trải nghiệm vui vẻ.】 Âm thanh cơ học vừa dứt, đôi mắt nặng trĩu của tôi cuối cùng cũng mở ra được. Trước mắt tôi là bốn người vừa tỉnh dậy, mặt họ cũng ngơ ngác giống tôi. Bao gồm: một nữ sinh đang im lặng đứng bên nép tường, cạnh cô là anh chàng m/ập thở dốc và gã đinh khoanh tay, còn tên còn lại là bạn trai cũ của tôi_Bùi Thanh Yến.. Chúng tôi đang ngồi vây quanh chiếc bàn gỗ. ? Tôi nhíu mày, liếc nhìn xung quanh. Căn nhà bằng gỗ này cũng mang phong cách minh họa trong sách truyện cổ tích thời thơ ấu, rập khuôn kiến trúc nhà gỗ bình dân thời Trung Cổ nước ngoài. Khá rộng nhưng không hiểu sao thoạt nhìn đã thấy âm u. Còn bốc mùi tanh hôi và ẩm mốc khó tả khiến tôi không khỏi nhăn mặt ho sặc sụa. Trên bàn có tờ giấy da viết: 【Những đứa trẻ yêu quý, ta ra ngoài m/ua quà cho các con rồi. Nếu đói hãy ăn tạm món ngon trong nồi nhé~ Nhớ ngoan ngoãn đừng rời khỏi nhà gỗ, đứa nào không nghe lời sẽ bị ăn thịt đấy~】 Cô nữ sinh lấy lại tinh thần đầu tiên, mặt mày kinh hãi: "Tôi... nghe nhầm sao? Vừa nãy hình như nghe thấy trò chơi vô hạn gì đó? Tôi không tham gia trò gì hết, thả tôi về, không tôi báo cảnh sát đấy!" Gã b/éo mặt c/ắt không còn hột m/áu: "Tôi cũng nghe thấy. Đây đúng là trò chơi kinh dị vô hạn trong tiểu thuyết rồi, không vượt ải được thì mãi kẹt lại đúng không?" Nghe vậy, cô nữ sinh oà khóc: "Tôi muốn về nhà hu huhh, tôi không chơi trò kinh dị đâu hu hhuhhh!" "Tôi cũng không! Tôi không muốn ch*t!" Hai người gào khóc thảm thiết. Đúng lúc này, nam đầu đinh bên phải tôi đ/ập bàn ch/ửi bới: "Cái đ*m! Sao lại gặp toàn tân binh? Im mồm đi, ồn quá!" "Chỉ là phó bản 1 sao thôi, có cái đầu là qua được." Liếc nhìn chàng trai trầm lặng đối diện chưa hề lên tiếng, tôi cung kính hỏi nam đầu đinh: "Đại ca có phải là người chơi duy nhất không phải tân thủ trong thông báo vừa rồi không ạ?" Nam đầu đinh khịt mũi: "Còn biết nhìn mặt à." Tôi nheo mắt cười nịnh: "Vậy phiền đại ca giải thích sơ qua tình hình để bọn em đỡ hoảng ạ." Nam đầu đinh liếc tôi rồi giải thích ngắn gọn. Hắn nói đây chính là phó bản vô hạn như trong tiểu thuyết, từ 1 sao đến 10 sao với vô số phó bản. Tích lũy đủ 50 sao sẽ thoát khỏi trò chơi. Ch*t trong game là ch*t thật. Chỉ cần dùng chỉ số và thẻ kỹ năng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao là có thể an toàn rời đi.