Chương 23 + 24

Điềm Tâm Cương Hán
Cập nhật:
"Liên Nguyên Chiêu, ta đã suy nghĩ kỹ rồi." "Thực sự giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, nhưng ngài bằng lòng giải thích rõ ràng, có những lời ta không muốn giấu giếm ngài." "Ta không gh/ét ngài, từng rung động vì ngài, và cũng không sợ phải tin ngài thêm lần nữa." Ánh mắt hắn rạng rỡ lên đầy niềm vui. Ta thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng có những điều khác mà ta muốn làm hơn." "Nếu cái giá phải trả để ở bên ngài là từ bỏ Vân Thượng phường và tự do của mình, ta nghĩ, ta không làm được." Chín thước tường thành, trở thành người của đế vương. Sẽ là những chiếc c/òng xiềng xích trói buộc ta. Cuộc sống như vậy dù có giàu sang hơn, nhưng ta sẽ không vui vẻ hơn bây giờ. Ta vẫn thích làm một kẻ ham tiền của mình, loay hoay với sợi chỉ vàng mà ta yêu thích nhất. Đợi ki/ếm thêm chút tiền, ta sẽ làm thêm những việc mình thích. Hoặc là, nếu có thời gian rảnh, ta sẽ đi ngắm nhìn cảnh sắc hoa cỏ của đất trời này. Ta biết rõ trong lòng mình đó mới là cuộc sống mà ta mong muốn. "Liên Nguyên Chiêu, xin lỗi." Nói ra những lời này, ta cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ cúi người chào, rồi xoay lưng rời đi. Không ngờ. Người phía sau lập tức ôm ch/ặt lấy ta, kéo ta trở lại vòng tay hắn. Hắn dùng tay còn lại kéo mặt nạ ta xuống, cúi đầu nhìn ta chăm chú. "Kết thành lương duyên, đôi lứa trọn đời." "Chúng ta đã từng bái trời đất ở miếu Sơn Thần trong làng Hoa Liên." Ngón tay Liên Nguyên Chiêu lướt qua môi ta. Ngay sau đó, nụ hôn ấm áp rơi xuống như mưa. "Nàng không muốn vào cung, vậy thì thôi, ta sẽ có cách khác." "Nhưng, Chúc Triều Vân, đừng tưởng nàng có thể dọa được ta mà chạy mất." 24 Năm mới sắp đến, Vân Thượng phường đã mở chi nhánh thứ ba tại Thịnh Kinh. Ta một mình bận rộn không xuể, bèn nhờ hai nữ thêu vô cùng xuất sắc quản lý. Ngày hôm đó, Thịnh Kinh có một trận tuyết lớn. Từ sau khi nói rõ mọi chuyện, Liên Nguyên Chiêu dường như càng tự do hành động hơn. Chỉ cần có thời gian, hắn lại đến tìm ta. Hắn nói, nếu ta không muốn vào cung thì hắn sẽ xuất cung để tìm ta. Đó là cách mà hắn đã nghĩ ra. Điều làm ta đ/au đầu nhất là, mỗi lần đến gặp ta hắn đều mang theo báu vật quý giá để làm ta vui. Đây đâu phải là phu quân cũ? Rõ ràng đây là thần tài đến nhà! Vừa thấy hắn ta lập tức nhìn quanh, chờ đến lúc không có ai chú ý, kéo hắn vào trong nhà: "Ngài đi bằng cửa sau đấy chứ?" "Nhất định đừng đi qua cửa chính. Nếu có ai nhận ra ngài là hoàng thượng, chắc chắn sẽ làm mọi người sợ chạy hết." "Nếu ngài làm ảnh hưởng đến việc buôn b/án của ta, đừng nói là cửa sau, đến lỗ chó ta cũng không mở cho ngài đâu." Hắn phủi tuyết trên vai, tựa vào ghế dài, cười mỉm. Như thể không hề bận tâm đến việc ta muốn hắn phải chui qua lỗ chó để vào nhà. Liên Nguyên Chiêu đột nhiên đưa cho ta một chiếc chìa khóa vàng tinh xảo. Trên chiếc chìa khóa có khắc hoa văn tinh xảo, đỉnh chìa khóa gắn một viên ngọc dạ minh châu nhỏ, rõ ràng là đã được chăm chút rất kỹ lưỡng. "Triều Vân, đây là quà mừng năm mới." Ta chỉ thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng chưa đến năm mới, sao hắn đã chuẩn bị quà cho ta? Vừa nhìn xuống, hắn đã đặt chìa khóa vào tay ta. Liên Nguyên Chiêu ngập ngừng: "Ta cũng muốn xin nàng một món quà năm mới."