Chương 25
Ta tưởng rằng sau khoảng thời gian kiên nhẫn này, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chuẩn bị nói mấy lời dụ dỗ ta vào cung.
Không ngờ Liên Nguyên Chiêu chỉ muốn ta thêu lên áo của hắn chữ "Vân" như trước đây.
"Trước đây nàng luôn đùa chữ nàng thêu là bùa hộ mệnh của ta."
"Vì vậy mỗi khi ta mặc nó ra ngoài, đều nhờ vào nàng mà ta có thể bình an trở về."
Hắn nói thêm:
"Áo mới của năm nay, nàng vẫn chưa thêu chữ cho ta."
Ngày xưa là ngày xưa.
Nhưng bây giờ Liên Nguyên Chiêu đã là hoàng thượng, đi đâu cũng có thị vệ đi cùng.
Ta chỉ thấy hắn thật trẻ con.
Dù vậy vì chiếc chìa khóa vàng, ta vẫn lấy kim chỉ ra.
Liên Nguyên Chiêu nhân cơ hội đó được đà lấn tới:
"Để ngày mai ta mang thêm vài chiếc đến, nàng thêu trên long bào luôn nhé."
Ta đưa tay véo hắn, m/ắng:
"Hôn quân!"
Động tác đó mang theo vẻ tự nhiên như dòng nước chảy, giống như ta đã quay lại khoảng thời gian yên bình ở Làng Hoa Liên.
Ta đột nhiên nhận ra điều đó.
Kéo lại cảm xúc định rút tay về, nhưng lại bị Liên Nguyên Chiêu giữ ch/ặt.
Ngón tay dài của hắn đan qua kẽ tay ta, siết ch/ặt hơn, không cho ta bất kỳ cơ hội rút lui nào.
Ánh nắng rực rỡ từ ngoài tràn vào, phủ lên cả căn phòng một lớp ấm áp.
Liên Nguyên Chiêu ngồi trong ánh sáng mờ ảo, nghiêng đầu nhìn ta, vẻ mặt vẫn bình thản.
"Đột nhiên cảm thấy, nếu không làm gì đó ta e rằng không xứng đáng với cái danh 'hôn quân' của nàng."
Hắn thuận thế ôm lấy eo ta, đ/è ta xuống giường.