Chương 14
Sau đó, khi mẹ tôi sắp sinh, đối thủ trước đây của ông ta cố ý trả th/ù, tạo ra một vụ t/ai n/ạn xe.
Ông bố ruột của tôi được vệ sĩ c/ứu, nhưng lại trơ mắt nhìn chiếc xe n/ổ tung trước mặt mình, sau đó mắc chứng rối lo/ạn căng thẳng sau sang chấn, phong ấn tất cả ký ức liên quan đến mẹ tôi, trái tim đó cũng không rung động vì ai nữa.
Sau khi trở thành gia chủ không lâu thì nhận nuôi Thẩm Dịch, nuôi dưỡng anh ta theo hướng người thừa kế, vốn tưởng rằng cả đời cứ trôi qua như vậy, kết quả lại vô tình nhìn thấy ảnh mẹ tôi đang đi xem mắt khắp nơi trong điện thoại của người khác.
Mặc dù mất đi một đoạn ký ức, nhưng cơ thể và tâm lý lại có phản ứng giống hệt như hơn 20 năm trước.
Ông ta lại phái người điều tra kỹ lưỡng, chính là nhìn thấy tập tài liệu mà quản gia đưa đến hôm đó mới dần dần nhớ ra tất cả.
Ông còn tưởng rằng mẹ tôi cố ý không nhận ông ta là đang gi/ận ông ta bao nhiêu năm qua không chủ động tìm mình, nhưng ông ta không biết, mẹ tôi cũng bị mất trí nhớ, hơn nữa đã hoàn toàn quên hết tất cả người và việc trước vụ t/ai n/ạn xe.
Ông bà ngoại vốn dĩ cũng phản đối hai người họ ở bên nhau, sợ mẹ tôi gả vào nhà cao cửa rộng sẽ bị b/ắt n/ạt, dứt khoát bịa ra một lời nói dối lừa tôi và mẹ tôi, đến khi qu/a đ/ời cũng không nói cho mẹ tôi biết sự thật.
Họ đã biết tôi là nam từ trước khi đi xem mắt, vẫn luôn diễn kịch với tôi là vì tưởng rằng trong quá trình trưởng thành tôi đã chịu kí/ch th/ích gì đó, lại thiếu thốn tình cảm của cha, dẫn đến nhận thức về giới tính của mình có vấn đề, thích mặc đồ nữ, coi mình là con gái.
Tôi tức đến mức đ/á một cái vào đùi Thẩm Dịch, anh ta nghiêng người, lại nhanh chóng quỳ thẳng.
Anh ta mới thích mặc đồ nữ, cả nhà anh ta đều thích mặc đồ nữ!
Mẹ tôi vốn dĩ còn đang cảm thán vì chuyện ly biệt rồi lại trùng phùng, hai lần yêu cùng một người, kết quả một mình vất vả nuôi tôi khôn lớn, lại bị hai bố con họ nghi ngờ.
Tất cả cảm xúc trong nháy mắt hóa thành tức gi/ận, đuổi một già một trẻ vào thư phòng ph/ạt quỳ, mắt không thấy tâm không phiền.
Ông bố ruột đang muốn ngọt ngào một chút với vợ yêu, vì vậy ấm ức một bước quay đầu ba lần, mong mẹ tôi mềm lòng, kết quả chỉ đợi được một câu vô tình:
"Sau này bớt chuẩn bị những chuyện bất ngờ vô dụng như vậy đi, thật là làm khổ người ta, anh có biết mấy ngày nay chúng tôi sống trong lo lắng sợ hãi thế nào không, nhất là Kỳ Kỳ!"