Chương 3

凯文淇
Cập nhật:
Không thể hít thở, tôi cố gắng kh/ống ch/ế trái tim đ/ập lo/ạn, ôm ch/ặt chăn, lưng dựa sát đầu giường ngồi cứng đờ ở trên giường. Mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hình đại diện màu đen gửi tin nhắn tới: "Tôi đang ở dưới lầu." Tiếp theo, hắn ta lại nói: "Tôi đang ở trong thang máy." Hai phút sau, hắn ta gửi tới tin nhắn mới: "Tôi ở trong hành lang rồi." Lạnh lẽo thấu xươ/ng, tôi không kìm được mà bắt đầu r/un r/ẩy, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực. Một phút sau, tin nhắn lại nhảy ra lần nữa: "Tôi đã ở cửa rồi." Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn qua cánh cửa đang hé mở dẫn vào phòng khách. Không xa đó chính là cửa chống tr/ộm, lẳng lặng đứng im trong bóng tối, có một tên đi/ên bi/ến th/ái đang đứng ở bên ngoài nó. Dù thế nào tôi cũng không ngờ được rằng mình chỉ vì cãi nhau với người ta ở khu bình luận mà dẫn tới loại chuyện này. Bây giờ thật sự vô cùng hối h/ận, nếu như thời gian có thể quay trở lại hai tiếng đồng hồ trước, tôi nhất định sẽ làm một người dùng xem video hòa nhã lịch sự. "Cốc cốc cốc!!!" Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Tôi gi/ật b/ắn mình, cố nén nỗi sợ hãi bước xuống giường, tay siết ch/ặt con d/ao làm bếp lấy từ phòng bếp, trong lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi lạnh. Từng bước, từng bước, lặng lẽ chặn ở cửa, tôi từ từ kê mắt lên mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Bất ngờ nhìn thấy một người đang đứng ở ngoài cửa, hắn ta đang cúi đầu, ngũ quan ẩn trong tầm chắn của vành mũ, không thể nhìn rõ được mặt. Hắn ta mặc bộ áo mưa plastic màu đen, nét đặc trưng quan trọng của phần mặt được che chắn rất kỹ. Tôi nhìn chằm chằm hắn ta, cắn ch/ặt môi, không dám lớn tiếng hít thở. Tên đi/ên này muốn gi*t tôi, chỉ cách tôi lấy một cánh cửa. "Cốc cốc cốc!!!" Tiếng gõ cửa dồn dập inh tai, từng cú va chạm đ/á/nh thẳng vào th/ần ki/nh căng thẳng của tôi. Trong mắt mèo, hắn ta càng tiến gần hơn, sau đó, đột ngột ghé mắt tới. Một con mắt đầy rẫy tơ m/áu chiếm giữ toàn bộ mắt mèo. Hắn ta nhìn chòng chọc vào tôi qua mắt mèo, giống như có thể nhìn thấy được tôi vậy. "Mẹ kiếp!" Tôi bất cẩn gi/ật mình hô thành tiếng. Tay trái siết ch/ặt d/ao làm bếp, nín thở, tay còn lại ấn nút gọi báo cảnh sát. "Alo!" Tôi đ/è thấp giọng, cố gắng không để giọng mình r/un r/ẩy: "Hắn ta tới rồi, đứng ngay ngoài cửa." "Được, chúng tới lập tức tới ngay, nhất định không được mở cửa." Vừa cúp điện thoại, tiếng gõ cửa bỗng dưng im bặt. Đêm khuya quay về với sự yên tĩnh. "Ơ? Hắn ta nghe thấy tiếng mình báo cảnh sát? Vì thế mà sợ nên bỏ chạy?" Tôi không dám buông lỏng, lần nữa nhìn ra bên ngoài theo mắt mèo. Người mặc áo mưa màu đen kia đã không thấy đâu nữa. Trong hành lang mờ tối trống rỗng, không một bóng người. Tôi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Cứ nhìn mắt mèo hồi lâu, lúc này tôi mới yên tâm được. Bèn lê bước chân nặng nề đi về phía phòng ngủ. Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, nhìn mấy dòng tin nhắn hắn ta gửi cho tôi lúc nãy, quả thật sởn hết tóc gáy: "Tôi đang ở dưới lầu." "Tôi đang ở trong thang máy." "Tôi đã ở cửa rồi." Đột nhiên, tin nhắn mới ở dưới bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt: "Tôi đang ở sau lưng cậu."