Chương 4

凯文淇
Cập nhật:
"A!!!" Tôi hét ầm một tiếng vung d/ao ch/ém về phía sau. Con d/ao ch/ém vào khoảng không trong bóng tối, không ch/ém được cái gì cả. Tôi vội vã bật đèn lên, thở gấp quan sát xung quanh phòng khách, ngoài tôi ra, căn bản không có người thứ hai. Lau mồ hôi trên trán, tôi siết con d/ao làm bếp sững sờ một hồi, sau đó lập tức ngồi bệt xuống sô pha, các ngón tay cũng đang r/un r/ẩy. "Dọa mình sợ mất mật." Tôi mới nhận ra bản thân mình bị lừa, tên đi/ên đó không vào được, lại nghe thấy tôi báo cảnh sát đã bỏ chạy rồi. Khi rời đi còn không quên gửi một tin nhắn rợn người tới hù tôi. "Thật đáng ch*t." Tôi cắn ch/ặt răng ch/ửi thầm. Cửa lại lần nữa bị đ/ập vang. "Cốc cốc cốc cốc cốc!" Âm thanh lần này dồn dập hơn. "Gì vậy? Vẫn chưa đi ư?" Tôi lập tức đứng bật dậy, vẫn còn hốt hoảng mà chạy đến trước cửa, thuận theo mắt mèo nhìn ra ngoài. Nhưng nhìn thấy lại là người tôi không ngờ nhất - Bạn cùng phòng đại học của tôi Lữ Hạo. Hai chúng tôi chung trường bốn năm, sau khi tốt nghiệp đều ở lại nơi này làm việc, vì vậy thỉnh thoảng có qua lại với nhau. Cậu ta nhăn mày trông rất gấp, gõ cửa không dừng. Tôi có hơi do dự vặn khóa mở, chầm chậm đẩy ra một khe hở, nhìn cậu ta hỏi: "Lữ Hạo? Cậu nửa đêm nửa hôm tới tìm tớ làm gì?" Cậu ta chậc lưỡi: "Cậu quên à? Hai hôm trước không phải tớ từng nói với cậu là tớ đang phỏng vấn một công ty khoa học kỹ thuật trong top 500 thế giới à?" "Ừ, có ấn tượng." "Nhân sự đã gửi tin nhắn cho tớ, thông báo tớ đã lọt vào vòng phỏng vấn cuối rồi!" "Ồ, vậy thì tốt quá, chúc mừng cậu nha." Thế nhưng tôi sao cũng không cười nổi, mặc dù nội dung cuộc nói chuyện của chúng tôi không có vấn đề gì nhưng nói những điều này cách một cánh cửa vào lúc đêm hôm khuya khoắt quả thật là quá kỳ dị. Lữ Hạo nửa đêm không ngủ, chạy xa thế này chỉ vì muốn kể trực tiếp chuyện này với tôi sao? Việc này dường như không bình thường. Tôi lại nhìn chăm chú khuôn mặt cậu ta, người này cười phấn khích đến lạ thường, hai khóe môi cong lên cực kỳ khoa trương, giống như một mặt nạ búp bê người. Tim tôi trùng xuống, trong đầu tôi bỗng xoẹt qua một suy nghĩ đ/áng s/ợ. Lẽ nào người trước mặt này... căn bản không phải Lữ Hạo? Mà là tên đi/ên kia đóng giả! Tôi siết ch/ặt con d/ao làm bếp trong tay, căng thẳng nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Lữ Hạo chần chừ không dám mở cửa. Cậu ta dường như không nhận ra sự đề phòng của tôi, mà tự lên tiếng: "À ờm, tớ tới là tìm cậu mượn bộ vest, công ty đó yêu cầu vòng phỏng vấn cuối phải mặc đồ công sở chỉnh tề, tớ chạy cả một ngày cũng không tìm được bộ vest nào phù hợp, tớ nhớ... cậu có một bộ cũng rất được." Lữ Hạo có hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, nói ra mục đích của chuyến đi này. "Ồ, hóa ra là thế à." Sự lo ngại trong lòng tôi đã biến mất, mở cửa cho cậu ta vào trong. Bộ vest đó tôi m/ua khi nhận chức, tôi làm việc tại một công ty chứng khoán quy mô lớn, ngày thường yêu cầu phải mặc đồ công sở đi làm. "Bởi sáng mai đã phải phỏng vấn rồi nên gấp quá, tớ sợ cậu ngủ rồi nên không gọi điện thoại mà qua thẳng luôn, thật làm phiền quá..." "Không sao, dù sao tớ cũng chưa ngủ." Trong lúc nói chuyện, tôi đã lấy bộ vest đó từ trong tủ quần áo đưa cho Lữ Hạo. Cậu ta thay xong soi gương, gật gù hài lòng: "Uầy, vừa vặn luôn! Thôi tớ về ngay nhé, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa." "Ừ, chúc cậu phỏng vấn thành công!" Lữ Hạo đẩy cửa vừa bước chân ra, tôi đã lên tiếng gọi với cậu ta lại: "À này, khi nãy cậu mới lên có nhìn thấy một người mặc áo mưa màu đen không?" Nhớ lại vừa rồi tên đi/ên kia mới rời đi chưa đến hai phút, Lữ Hạo đã tới gõ cửa, rất có khả năng là hai người từng gặp nhau trong thang máy hoặc trong hành lang. Không ngờ là Lữ Hạo lập tức lắc đầu, cậu ta chắc chắn nói: "Không có, tớ từ tầng 1 lên đến nhà cậu chả thấy một người nào cả." Kỳ lạ... hắn ta đi nhanh vậy sao? Hay là nói... hắn ta vốn dĩ chưa rời khỏi chung cư, bây giờ vẫn trốn ở trong một tầng lầu nào đó? Nhìn Lữ Hạo chuẩn bị đi, tôi vội vã túm tay cậu ta lại nói: "Cậu chờ lát rồi hẵng đi, bây giờ có lẽ có một tên đi/ên rất nguy hiểm đang trốn trong chung cư, đợi lát chắc cảnh sát sắp đến rồi, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì cậu hẵng đi." "Cảnh sát? Tình huống gì thế?" Đối diện với thắc mắc của Lữ Hạo, tôi đã kể toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện lại một lần. "Ôi đệt mợ, chỉ vì cậu m/ắng hắn ta một câu ở khu bình luận mà hắn ta xách d/ao tới gi*t cậu? Bị bệ/nh th/ần ki/nh đó à!" Sau khi cậu ta ch/ửi xong thì vỗ vai tôi, cười khẽ: "Nhưng không sao đâu, tớ không sợ hắn ta, sáng mai còn có phỏng vấn, tớ phải mau chóng đi đây, cảm ơn nhắc nhở nhé." Nhìn theo bóng lưng đi xa của cậu ta, tôi chỉ đành đóng cửa nhà lại. Bên tai vang lên tiếng còi cảnh sát, đèn cảnh sát đỏ xanh chớp nháy rọi vào phòng qua cửa sổ, tôi thở phào một hơi: "Cuối cùng không sao rồi." Nhưng rất nhanh tôi đã gặp phải một chuyện càng đ/áng s/ợ hơn.