Chương 5
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng đám đông ồn ào bên ngoài cửa sổ đ/á/nh thức.
Lầu bầu bò dậy, tôi kéo rèm cửa sổ ra nhìn, lập tức tỉnh cả ngủ.
Dưới lầu có hai chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, mấy cảnh sát kéo một vòng dây cảnh giới màu vàng quanh bồn hoa cách đó không xa.
Trong bụi cỏ phủ một tấm vải dài màu đen, dường như có thứ gì đó được che bên dưới.
Bên ngoài dây cảnh giới chật ních người, bọn họ quây xung quanh chỉ trỏ vải đen trong bồn hoa kia thảo luận rì rầm.
"Việc gì thế? Có người ch*t à?"
Lớn thế này nhưng đây vẫn là lần đầu tôi nhìn thấy cảnh tượng thế này nên không khỏi có hơi sợ hãi.
Điện thoại xuất hiện một dòng tin nhắn, tôi cầm lên xem hóa ra là do cảnh sát An gửi tới:
"Cậu em, lát nữa cậu tới cục cảnh sát một chuyến, có chút chuyện cần hỏi."
Chuyện gì mà phải đến cục cảnh sát hỏi?
Đầu tôi ong một tiếng, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ đ/áng s/ợ, do dự nửa ngày vẫn là gửi câu hỏi sang:
"Cảnh sát An, người bị gi*t kia... có phải quen biết với tôi không?"
"Ừm."
Một chữ rất ngắn gọn nhưng khiến tôi như bị sét đ/á/nh ngang tai.
Lữ Hạo! Th* th/ể trong bồn hoa, là Lữ Hạo!
Tôi há hốc mồm nhìn về phía chỗ vải đen trong bồn hoa, tim như bị tảng đ/á nặng nề đ/è ch/ặt.
Hôm qua người vẫn còn đây, sao qua một đêm đã ch*t thế này rồi?
Hoa mắt chóng mặt, tay chân lạnh toát.
Tôi gần như không dám tin, đi/ên cuồ/ng chạy xuống lầu, nâng dây cảnh giới xông vào.
Chạy được mấy bước đã bị một cảnh sát chặn lại, anh ta ấn tôi nghiêm nghị trách m/ắng:
"Người không phận sự cấm đến gần hiện trường vụ án!"
"Không phải... tôi, cậu ấy và tôi có quen biết... người ch*t, là bạn học chung đại học với tôi."
Tôi giải thích vô số lần:
"Xin anh, để tôi nhìn xem rốt cuộc có phải là cậu ấy không, hôm qua chúng tôi mới gặp nhau."
Nhưng cảnh sát lại lắc đầu, anh ta không nói rõ ràng chỉ đẩy tôi ra, thấp giọng nói:
"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhìn."
"Ý gì?"
Anh ta quay đầu nhìn vải đen trong bồn hoa, sắc mặt có hơi khó nhìn, thở dài:
"Bởi vì, th* th/ể đó không hoàn chỉnh."
Tôi ngây ngốc, vô tri vô giác đi ra bên ngoài dây cảnh giới, trong đầu lặp đi lặp lại lời cảnh sát:
"Người ch*t bị c/ắt vụn thành rất nhiều mảnh, rải rác khắp bụi cây xanh của tiểu khu, chúng tôi đã tìm cả buổi sáng nhưng vẫn chưa tìm được cánh tay trái.”
Tim tôi đi/ên cuồ/ng đ/ập lo/ạn, hít thở dần dần khó khăn.
Tôi bước đi nặng nề về phía cục cảnh sát, nhìn điện thoại trong tay.
Trên màn hình là vòng bạn bè của tôi, đang hiển thị một bức ảnh.
Trong bức ảnh, tôi mặc một bộ vest màu xanh lam sẫm, ưỡn ng/ực ngẩng cao đầu nhìn vào gương sát đất phía trước tự sướng.
Đó là ảnh tôi chụp vào ngày nhận chức ở công ty, khi đó tôi cũng không sao ngờ được rằng:
Bức ảnh này, cuối cùng sẽ hại ch*t Lữ Hạo.
Chắc hẳn từ đêm qua khi cậu ta rời khỏi nhà tôi đã bị theo dõi, bởi vì mặc vest của tôi mà bị tên bi/ến th/ái kia nhận nhầm thành tôi, vì vậy mới bị gi*t.
Mặc dù đêm hôm khuya khoắt mặc vest ra ngoài rất kỳ lạ, nhưng tên đi/ên đó chắc chắn sẽ không suy nghĩ cẩn thận, hắn ta chỉ muốn gi*t người thôi.
Vậy mới nói Lữ Hạo vốn dĩ là ch*t thay tôi.
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm hơi run lên.
Tôi nhớ tới vẻ mặt phấn khích mong đợi buổi phỏng vấn sáng nay vào đêm qua của cậu ta, cảm thấy vô cùng bức bối, tôi nghiến ch/ặt răng cắn ch/ặt môi lẩm bẩm nói:
"Tên đi/ên, s/úc si/nh."
Tôi vừa thoát khỏi vòng bạn bè, wechat đã nhảy ra một tin nhắn mới.
Hai mắt tôi bỗng trừng to.
Lại là hình đại diện màu đen quen thuộc kia:
"Hi hi, gi*t nhầm người rồi, không sao, chuẩn bị đến lượt mày."