Chương 7
Trên trán tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tôi phải tìm một ngã tư để quẹo trở lại, sau đó c/ắt đuôi hắn ta.
Cách khu công nghiệp chỉ có một ngã rẽ cuối cùng, đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của tôi.
"Ngay bây giờ!"
Đi đến ngã rẽ tôi bỗng quẹo vào đường nhỏ, co giò chạy một mạch mấy trăm mét, gần như không dám quay đầu lại.
"Phù phù phù phù..."
Tôi há miệng thở dốc, cảm giác phổi muốn n/ổ tung, nhưng vẫn không dám dừng lại, cho đến khi quẹo mấy con đường mới dừng bước.
Quay đầu nhìn, con đường tối đen đã không còn thấy người đội mũ lưỡi trai kia đâu nữa.
"C/ắt đuôi được rồi?"
Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Cậu chạy cái gì?"
Tôi gi/ật b/ắn mình, quay đầu nhìn lập tức nhẹ nhõm.
Là một cảnh sát, chắc là đang tuần tra.
Anh ta hình như có hơi tức gi/ận, cúi đầu đi nhanh về phía tôi.
Giống như vớ được ngọn cỏ c/ứu mạng, tôi cũng vội vàng chạy về phía anh ta.
Ngay khi cách anh ta chỉ có một bước, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức dừng bước.
Tại sao?
Tại sao cảnh sát này lại hạ vành mũ thấp như vậy, còn hơi cúi đầu, căn bản không nhìn được mặt anh ta?
Vả lại, trên con đường này không có cục cảnh sát, thậm chí cũng không có một chiếc xe cảnh sát nào đỗ gần đây cả, rốt cuộc anh ta đột ngột từ đâu chui ra?
Khi còn nghi ngờ, đối phương đã giơ tay ra, cánh tay anh ta cứng ngắc ở giữa không trung, như thể đang đợi tôi nắm lấy.
Tôi vô thức chìa tay ra nắm lấy.
Vô tình liếc mắt, tôi lập tức dựng đứng lông tơ.
Vì sao... người này...
Hai tay đều là tay trái?
Tôi hất tay anh ta, lùi ra sau.
Nhìn thấy tay anh ta chậm rãi vươn ra từ trong ống tay áo, càng vươn càng dài.
Tôi mới nhận ra bàn tay nắm vừa rồi vừa lạnh vừa cứng, giống y như cành cây khô, hơn nữa màu da trắng xám lạ thường.
Cánh tay lạ thường này, cuối cùng đã vươn ra khỏi ống tay áo.
Tôi bất ngờ trừng to hai mắt, bịt miệng suýt nữa nôn ra.
Đây lại là một cánh tay đ/ứt!
Còn "cảnh sát" này đang tự mình cầm cánh tay đ/ứt rời, chậm rãi hua về phía tôi:
"Hi, cuối cùng gặp mặt rồi!"
"A a a a a a a a!"
Tôi không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng cảm thấy gáy bị đ/ập mạnh, tiếp đó cả người không đứng vững được nữa.
Chống đỡ chạy được mấy bước, tôi không kh/ống ch/ế được bước chân mà loạng choạng, té ngửa ra đất.
"Tôi sắp ch*t rồi, tôi sắp ch*t rồi, tôi sắp ch*t rồi..."
Tôi h/oảng s/ợ trừng to hai mắt, trơ mắt nhìn hắn ta đi đến bên cạnh, sau khi ngồi xuống hắn ta chậm rãi tháo mũ.
Vậy mà là... Lữ Hạo.
Tôi nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc ở trước mặt này, vạn phần không hiểu.
Nhưng chưa kịp hỏi "tại sao", đã rơi vào khoảng đen kịt.