Chương 8

凯文淇
Cập nhật:
Đau, đ/au quá. Cơn đ/au nhức bắt ng/uồn từ gáy kéo tới không ngừng, hoa mắt chóng mặt dâng lên cơn buồn nôn. Dần dà, tôi có thể cảm nhận được cơ thể và tứ chi. Cố gắng cử động nhưng không thể di chuyển dù chỉ một centimet. Trong căn phòng chật hẹp tối tăm, tràn ngập mùi tanh hôi nồng nặc. Tôi chớp chớp mắt, khó khăn quay đầu, phát hiện mình đang ngồi trên đất, hai tay bị một ống thoát nước trói ra phía sau. Lúc này tôi mới nhìn thấy cả người mình trần truồng, chỉ mặc một cái quần l/ót. Dây xích quấn tầng tầng lớp lớp, vừa nặng vừa kiên cố, ngay cả động đậy cơ thể tôi cũng không làm được. "Mình vẫn còn sống... người kia đâu, đã đi đâu rồi?" Tôi cố gắng quay đầu nhìn xung quanh, x/á/c nhận tình trạng hiện giờ của mình. Đây là một phòng tắm khép kín, cửa lớn đóng ch/ặt, không có cửa sổ. Bên trái là bồn rửa tay, đối diện là bồn cầu, bên phải có một bồn tắm dựa tường. Điều đ/áng s/ợ là thứ chất đầy trong bồn tắm dường như không phải là nước, mà là một bồn chất lỏng đầy ắp màu đỏ đen. "Đó là... m/áu sao?" Tôi suýt nữa nôn ọe, mới hiểu ra mùi tanh hôi nồng nặc ở trong phòng từ đâu mà có. Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy giữa khe gạch dưới sàn cũng lắng đọng một lớp cáu bẩn màu đỏ sẫm. "Đây..." Cuối cùng tôi cũng hiểu ra đây là nơi nào. Đây là lò gi*t mổ của tên đi/ên kia. Chỉ có điều, là dùng để mổ người... Tim tôi lập tức rơi xuống đáy cốc, hóa ra bản thân mình chưa ch*t không phải vì thoát nạn, mà là vì hắn ta muốn đưa tôi đến nơi này để từ từ xử lý. Có lẽ, đây cũng là nơi bỏ mạng của Lữ Hạo, vả lại dựa theo mức độ bi/ến th/ái của tên đi/ên đó, không phải ch*t rồi mới phân x/á/c mà rất có khả năng là khi còn sống đã bị... Không đúng, Lữ Hạo? Da đầu co gi/ật đ/au nhói, tôi bừng tỉnh nhớ ra trước khi bản thân ngất xỉu, dường như đã nhìn thấy mặt của người đó. Nếu như không nhớ nhầm, gương mặt đó dường như là của Lữ Hạo. Làm sao có thể, chẳng phải cậu ta đã ch*t rồi sao? Vào hai hôm trước cảnh sát đã x/á/c nhận Lữ Hạo t/ử vo/ng với người nhà của cậu ta, sao bây giờ còn có thể xuất hiện được chứ? Nghĩ không ra. Cũng không nghĩ nữa. Hiện giờ cũng còn có chuyện quan trọng hơn điều này, nếu như suy đoán của tôi không sai, sắp tới bản thân sẽ phải ch*t ở đây. Tôi không muốn ch*t, tôi muốn sống. Nỗi sợ với cái ch*t và khát vọng cầu sinh cực lớn đã kí/ch th/ích tôi, tôi đi/ên cuồ/ng vùng vẫy, cử động hai cánh tay, cố gắng giằng thoát ra khỏi dây xích. "C/ứu mạng! C/ứu mạng!" Tôi gào thét khản cả cổ, ra sức giãy giụa, hai tay bị dây xích cào rá/ch ra cũng không ngừng lại. "Cạch!" Cửa nhà vệ sinh được mở ra. Tôi r/un r/ẩy, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lữ Hạo. Cậu ta nhoẻn miệng cực kỳ q/uỷ dị, nụ cười giống như đã đóng đinh ch*t trên mặt vậy, tay phải chậm rãi đưa ra. Lộ ra con d/ao kia.