Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 2

"Anh là ai…?" Lia hỏi.

 

Lia sợ hãi khi ở trong một môi trường không xác định, nhưng cô cũng vô cùng tò mò. Đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh của cậu bé đáp lại cô.

 

“Anh là Kieran Vale. Lia, em mười hai tuổi phải không? "

 

“Dạ…” Lia thận trọng đáp.

 

“Anh mười lăm. Rất vui được gặp em.” Kieran trả lời.

 

Kieran nhìn Lia khi anh ngồi trên mép giường của cô. Betty, người phụ nữ được giao nhiệm vụ chăm sóc Lia ở nơi xa lạ này rất ngưỡng mộ hai người. Họ giống nhau một cách kỳ lạ, đều có mái tóc màu vàng mật ong và đôi mắt màu lục bảo. Họ thậm chí nhìn như bản sao của nhau vậy.

 

Lia vẫn sợ hãi những người mà cô bé không quen biết. Khi cậu bé cố chạm vào má cô, cô bối rối tránh xa những ngón tay đang đưa ra của anh. Cô chạy đến ghế sô pha và trốn sau nó. Cô lén nhìn trộm từ đằng sau.

 

“Làm ơn…,” cô ấy nói nhỏ, “Xin hãy để tôi trở về với mẹ tôi. Tôi không biết liệu bà ấy có biết tôi đã đi đâu không. Bà ấy sẽ rất lo lắng."

 

"Mẹ em?" Kieran nói, "Betty, còn mẹ của Lia thì sao?"

 

Betty từ từ tiến đến chiếc ghế sofa và ngồi xổm xuống để chạm vào ánh mắt của Lia. "Thưa cậu chủ, phu nhân sẽ trả lời câu hỏi đó. Tôi chỉ nhận được lệnh cho ăn và tắm cho cô bé thôi."

 

Lia cảm thấy dễ chịu hơn một chút trước nụ cười nhân hậu của Betty. Nơi này là một kỳ quan, chứa đầy những thứ đẹp đẽ nhất. Lia chưa bao giờ tắm rửa đầy đủ. Họ sẽ chỉ chà mình bằng giẻ ướt để lau người. Họ không thể mua quá nhiều nước và không có lấy một cái bồn tắm. Cô nhìn bản thân mình, tất cả đều lấm lem bùn đất và nhìn Kieran, rạng rỡ trong chiếc áo sơ mi trắng. Sau đó Lia cẩn thận nắm lấy gấu váy của Betty.

 

"Con có thể tắm rửa trước được không?" cô hỏi.

 

“Tất nhiên,” Betty nói một cách ấm áp, “Hãy để ta tắm rửa sạch sẽ cho con. Sau đó, con có thể ăn.”

 

Lia vừa định đứng dậy và bước ra khỏi nơi ẩn náu của mình thì Kieran đột nhiên ho và gập đôi người lại, như thể anh ấy sẽ nôn ra máu bất cứ lúc nào. Anh tái mặt, lăn lộn trên giường.

 

"Cậu chủ!" Betty kêu lên.

 

Những người hầu chạy đến theo tiếng gọi của Betty và nâng cậu bé lên trong khi đắp một miếng vải sạch lên miệng. Họ đã bế anh ấy ra trong khi gọi người khác. Họ dường như đã quen thực hành kiểu xử lý này, vì mọi người đều biết phải làm gì ngay lúc đó. Lia biết cơn ho đó, người hiệp sĩ đã cho cô một viên kẹo cũng bị ho như vậy.

 

Hiệp sĩ từng là khách hàng của mẹ cô, nhưng ông ấy đã chết sau khi ho suốt đêm. Mẹ đã khóc vì bộ quần áo ướt đẫm máu của ông ấy trong một thời gian. Lia cảm thấy sợ hãi với ký ức. Cô kéo váy Betty.

 

"Anh ấy sắp chết sao?" Lia rưng rưng nước mắt hỏi.

 

“Không, cậu ấy không phải thế,” Betty nói trong khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái.

 

"Có thật không? Bà có chắc không?" Lia hỏi.

 

"Đúng vậy, cậu ấy sẽ ổn thôi," Betty nói, "Bây giờ là lúc đi rửa mặt thôi."

 

Betty không nói gì thêm và Lia đi theo cô sang phòng bên cạnh. Có một bồn tắm chứa đầy nước ấm, cùng với xà phòng chỉ dành cho giới quý tộc. Lia bối rối nhìn cảnh tượng đó như cô chưa từng thấy bao giờ, và Betty vỗ nhẹ vào tóc cô bé.

 

“Con sẽ tắm rửa ở đây mỗi ngày. Con sẽ quen dần với nó thôi."

 

Lia im lặng khi Betty cởi bộ quần áo rách nát của cô bé và cẩn thận gấp chúng lại. Khung người gầy của Lia khẽ run khi cô bước vào bồn tắm trong làn nước ấm. Betty mỉm cười với cô bé, tỏ vẻ thông cảm và bắt đầu tắm rửa cho đứa trẻ. Lia có vẻ đẹp rạng rỡ khi Betty tẩy rửa sự bẩn thỉu và buồn nôn của cô bé.

 

“Bây giờ, hãy đi ăn thôi vì con đã sạch sẽ rồi,” Betty nói, lau mồ hôi trên trán.

 

Truyện được dịch và đăng tải duy nhất tại blog ngontinhanquoc.

 

*

 

Lâu lắm rồi Lia mới ăn được món súp ngon như vậy, bánh mì mềm, gà quay và rau. Cô bé đến từ nơi mà một bữa tiệc như vậy không được nhìn thấy hoặc nghe nói về. Tuy nhiên, cô bé vẫn muốn quay trở lại với mẹ mình. Cô tự hỏi làm thế nào cô sẽ yêu cầu 'Phu nhân' đưa cô trở lại một cách lịch sự khi cô bước đi tay trong tay với Betty. Không lâu sau, họ đến một cánh cửa và Betty nhẹ nhàng gõ cửa.

 

“Thưa phu nhân, tôi đã đưa cô bé đến,” bà nói.

 

“Mời vào,” một giọng nói thanh lịch trả lời. Đó cũng chính là giọng nói mà Lia nhớ đến người đã gọi cô khi cô đợi mẹ. Lia đi theo Betty vào phòng, chắp tay trước mặt và cúi đầu chào giống như Betty đã dạy cô.

 

“Xin chào, thưa phu nhân,” Lia nói, giống như lời Betty đã dạy.

 

Nữ Hầu tước đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha sang trọng. Cô mặc một chiếc áo choàng màu xanh bên ngoài chiếc váy ngủ. Tóc cô ấy có màu nâu sẫm xõa xuống lưng. Đôi mắt xanh lam sắc bén của cô ấy nhìn Lia. Người phụ nữ quý tộc gật đầu trước lời chào của đứa trẻ. Lia ngập ngừng trước khuôn mặt lạnh lùng của Nữ Hầu tước.

 

“Con trông xinh đẹp hơn hẳn sau khi tắm rửa, Canillia,” người phụ nữ nói.

 

Lia nói: “Cảm ơn vì bữa ăn và cho con tắm rửa, thưa phu nhân. Xin vui lòng cho con gặp mẹ con ạ?”

 

“Hừm,” Nữ Hầu tước lầm bầm và ra hiệu cho đứa trẻ lại gần.

 

Betty đẩy nhẹ để khuyến khích Lia đi lại gần ghế sô pha. Lia bị bắt buộc và ngập ngừng bước đến Nữ Hầu tước. Cô để Lia ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa. Lia thấy người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ nên cô bé thu mình lại nhỏ hơn.

 

“Canillia, ta rất tiếc phải nói rằng con không thể gặp mẹ của mình,” người phụ nữ tuyên bố.

 

"Nhưng tại sao?" Lia vội vàng hỏi.

 

Nữ Hầu tước nói: “Mẹ con đã lấy trộm một thứ quý giá.”

 

Lia tròn mắt trước câu trả lời. “Mẹ con không phải là một tên trộm,” Lia kêu lên. Đôi mắt cô bé rưng rưng, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

Nữ Hầu tước nhìn mái tóc ẩm ướt của cô bé với vẻ không hài lòng. “Canillia, mẹ con đã lấy trộm một thứ rất quý giá của ta, và ta không thể lấy lại nó bây giờ. Vì vậy, ít nhất mẹ con nên bị trừng phạt.”

 

"Con sẽ tìm nó cho người!" Lia cầu xin, "Chúng con nghèo nhưng mẹ con không phải là kẻ trộm, xin hãy tin con."

 

"Con sẽ tìm nó?" Nữ Hầu tước nói và tay ra hiệu cho Betty.

 

Betty lấy ra một chiếc kéo sắc bén từ ngăn kéo và đặt chúng trên bàn trước ghế sô pha. “Vậy thì, hãy giao bản thân con cho ta,” Nữ Hầu tước lạnh lùng nói.

 

Lia khóc nấc lên và sợ hãi.

 

“Canillian Vale. Nếu con sống dưới cái tên Canillian Vale kể từ hôm nay, con và mẹ của con sẽ được an toàn. Ta hứa.” Nữ Hầu tước nói tiếp.

 

Lia muốn nói rằng cô bé không phải là 'Vale' nhưng môi cô không thể cử động được. Cô bé khiếp sợ người phụ nữ trước mặt này.

 

“Nhưng… Con chỉ là Canillia…” Lia ngập ngừng nói.

 

Nữ Hầu tước nở một nụ cười lạnh lùng và lắc đầu. "Không, từ hôm nay con là Canillian Vale."

 

Lia không thể hiểu tại sao mình phải là 'Canillian Vale'. Suy nghĩ của cô bị gián đoạn khi cô cảm thấy những lưỡi cắt kéo đang cắt qua tóc mình.

 

“Tóc ngắn sẽ rất hợp với con,” Nữ Hầu tước nói khi cắt đi mái tóc của Lia.

 

Lia ngồi đó sững sờ và kinh hãi khi cây kéo cắt đi rất nhiều tóc của cô. Betty thở dài buồn bã.

 

"Betty."

 

"Vâng, thưa bà," Betty nói.

 

“Nhờ người khác dọn dẹp và đưa Lia về phòng,” Nữ Hầu tước ra lệnh khi cô ấy hạ cây kéo xuống. Lia lướt tay qua mái tóc ngắn gần như giống con trai của mình.

 

“Canillian xinh đẹp của mẹ, con thật đáng yêu.”

 

Lia nhớ mẹ. Mẹ đã chải mái tóc dài của Lia mỗi đêm. Cô bé bắt đầu khóc. Betty bế đứa trẻ trên tay cố gắng trấn an cô bé. Lia vùi mặt vào vai Betty. Cô không thích việc mình bị cắt tóc và được gọi bằng một cái tên xa lạ. Cô đã rất sợ hãi. Betty đặt Lia xuống giường khi họ đến phòng và ngồi đối diện với cô bé. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đứa trẻ.

 

“Lia, mẹ của con đang được chữa bệnh. Bà ấy không bị trừng phạt,” Betty nhẹ nhàng nói,“Phu nhân chỉ là có một chút tức giận, nhưng bà ấy không phải là người xấu. Vì vậy, hãy nghe lời bà ấy để cứu lấy Laura.”

 

Lia cúi đầu xuống khi cô nghe thấy tên mẹ mình. "Bà biết mẹ con sao?" cô ấy hỏi.

 

"Tất nhiên," Betty nói, "Đây là nhà của cha con."

 

"Cha con?" Lia hỏi.

 

Betty gật đầu và chỉ vào một bức chân dung trên tường. Một người đàn ông với mái tóc vàng mật ong và đôi mắt màu lục bảo. “Con có mái tóc và đôi mắt giống cha của con, Lia.”

 

Đôi mắt cô long lanh trong ánh đèn. Người đàn ông xa lạ khiến cô không biết ông ấy là ai. Mẹ Lia không ăn trộm đồ, bà ấy đã đánh cắp trái tim một người. Lia nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong khung cửa sổ tối. Với mái tóc quá ngắn và thân hình gầy gò, cô ấy trông giống như một cậu bé.

 

 

"Canillian Vale."