Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 22

Cơ thể Lia cảm thấy mỏi và đầu cô bị đau. Lia xoa xoa trán khi bước ra khỏi xe và nghiêng đầu sang một bên. Có phải cô ấy đã đập đầu vào khắp nơi khi cô ấy ngủ không? Có một vết sưng nhỏ trên trán và đôi môi của cô ấy cũng bị sưng vì một lý do nào đó.

 

Claude bước ra khỏi xe sau Lia và cau mày khi nhìn lên ngôi nhà. "Vậy là, đây là nơi cậu sẽ ở sao?"

 

Bên trong ngôi nhà, những người lái xe đang bận rộn mang những chiếc rương đồ vào. Pepe đang xắn tay áo và lớn tiếng ra lệnh cho họ.

 

"Đúng vậy. Cha của tôi rất lo lắng. Có vẻ như sống trong ký túc xá là không thể.”

 

“Hmmm… Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn căn phòng lớn nhất thôi, vậy vấn đề là gì?”

 

"Tôi rất nhút nhát, thưa Đức Ngài."

 

"Cậu nhút nhát?" Claude khịt mũi không tin và tiếp tục nói khi bước vào nhà. “Cậu hoàn toàn ổn khi nói chuyện với một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp trước đây. Tôi tự hỏi không lẽ người nước ngoài đó là một ngoại lệ?”

 

"Ngài nói sao ạ?"

 

Thay vì trả lời, Claude đi loanh quanh trong nhà với vẻ trầm ngâm. Hai tay đút túi quần, anh leo lên cầu thang với đôi chân dài miên man. Thấy Claude đi lại trong nhà như thể đó là nhà của anh ta, Lia bèn đi theo sau.

 

“Tại sao cậu không chuyển đến khu nhà phố của Hầu tước,” anh thẳng thắn hỏi.

 

“Ở đó rất rộng lớn. Nơi đó quá to để tôi sống một mình.”

 

"Cậu có chắc là sẽ không đổi ý?"

 

"Không đâu." Tại sao hôm nay anh ta lại tiếp tục cố gắng gây chuyện với mình nhỉ? Lia phản ứng không vui và đi ngang qua anh để mở cửa căn phòng mà cô đã chọn cho mình. Hai mặt của căn phòng hình thoi, ở góc là hai bức tường có cửa sổ lớn với tầm nhìn hướng ra thủ đô trông giống như một bức tranh vẽ.

 

Cô bước tới và nhìn xuống sông Leon, nơi ngăn cách những con phố tồi tàn của Louvre và Ataer, và đôi mắt cô dịu lại. "Đây là phòng của tôi. Có thể là nó ở trên cao, nhưng tôi đã chọn nó vì tầm nhìn ra thành phố. Cosoar chỉ có rừng và cây."

 

“Hiện tại cậu có thể thấy nó đẹp. Nhưng nó sẽ rất ồn ào vào ban đêm. Tôi không hiểu Hầu tước đang nghĩ gì khi để cậu ở một nơi như thế này.”

 

Claude tặc lưỡi không đồng ý và rời khỏi phòng, lẩm bẩm một mình.

 

"Bây giờ ngài đi sao?" Lia hỏi Claude khi anh bước ra khỏi phòng. Tình huống này hình như quen quen.

 

Claude quay lại và đút tay vào túi, nghiêng đầu. “Đừng ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhớ ăn uống đúng bữa đấy.”

 

Nếu không, toàn bộ cơ thể cậu sẽ trở nên ngọt ngào, anh ấy tự nói với chính mình khi quay người lại một lần nữa để đi xuống cầu thang. Giống như khi anh ấy lên lầu, anh thoáng nhìn xung quanh, rồi bước vào chiếc xe đang đợi mình.

 

Trước khi Lia có cơ hội tiễn anh, Claude đã biến mất. Thậm chí không có bất kỳ thủ tục nào diễn ra, như 'ở lại mạnh giỏi' hoặc 'chúng ta sẽ gặp lại nhau sau’. Mỉm cười vì sự ngớ ngẩn của mình, Lia nhìn ra cửa sổ tầng hai và dõi theo chiếc xe đang chạy đi.

 

Claude ngủ gật trong xe khi họ lái xe về thủ đô và không có thêm rắc rối nào nữa. Mặc dù vậy, anh đã nhận thấy mảnh kim loại nguy hiểm đang phát ra tiếng lạch cạch xung quanh.

 

Lia đứng trước gương, quan sát vết xước nhỏ trên khóe miệng. Trên trán cô ấy cũng có một vết bầm đỏ, “Ui! Trông mình thật đáng xấu hổ mà.” Cô nói trước gương rồi thở dài ngao ngán.

 

Thực tế là cô đã ngủ rất sâu, ngay cả khi đầu bị va đập, tình huống nực cười khiến cô bật ra một tiếng cười khô khốc. Sau khi xoa trán lần cuối, cô đi đến tủ quần áo bằng gỗ của mình và mở nó ra.

 

Và bên trong, cô thấy Pepe đã sắp xếp gọn gàng bộ váy quý cô trên móc treo. Tuy nhiên, ý nghĩ mặc chúng khiến cô cảm thấy tội lỗi và tim cô bắt đầu đập nhanh, “Chà… mình không thể đến Louvre với vẻ ngoài như thế này được.”

 

Cô ấy sẽ phải vượt qua sự khó chịu, hơn là để những tin đồn về cô ấy đến tai của Nữ Hầu tước. Ngoài ra, Louvre còn là quê hương của cô. Đó là nơi mà ngay cả nỗi sợ hãi cũng cảm thấy quen thuộc. Cách cô ấy vẽ một ranh giới giữa một nơi như thế và thế giới mà cô ấy đang sống bây giờ, khiến bản thân cô cũng thất vọng.

 

"Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thay đổi quá nhiều và họ không nhận ra mình?" Lia ngẩng đầu lên để nhìn mình trong gương. Cô đã không còn là một đứa trẻ. Cô lấy tay nắm chặt mái tóc giả.

 

*** Chiếc xe rung lắc dừng lại trước ngôi nhà phố của công tước và phun khói trắng xóa. Người lái xe nhanh chóng mở nắp ca-pô. Claude bình tĩnh xuống xe và đi vào cổng ngôi nhà. Thấy anh đến, một cô hầu gái vội vàng chạy ra chào đón.

 

“Không phải người nói tuần này người sẽ trực tiếp đến học viện sao, thưa chủ nhân?”

 

"Ta hơi mệt. Ta muốn nghỉ ngơi."

 

"Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho người."

 

Ngôi nhà của Công tước nằm ngay bên cạnh thành phố, và thay vì một khu vườn, ở đây có một sân chơi polo khổng lồ, sân tennis và khu học cưỡi ngựa.

 

Khi Claude uể oải leo lên cầu thang, anh nhớ lại lần nhìn thấy hoa cẩm tú cầu trước cửa nhà Lia. Đó là loài hoa khiến anh ngạc nhiên đầu tiên, với hương thơm nồng nàn và anh lại ngạc nhiên thích thú khi hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bên trong ngôi nhà. Một người không một chút nam tính, sống ở một nơi đầy nữ tính.

 

Claude bước vào phòng và từ từ cởi bỏ quần áo của mình. Đứng khỏa thân, anh mở cửa phòng tắm để lộ chiếc bồn tắm trống bên cạnh cửa sổ nhìn ra thành phố Ataer.

 

Khi anh leo vào bồn tắm và duỗi thẳng chân, những người hầu vội vã mang xô nước ấm đổ đầy bồn. Claude vẫy tay ra hiệu cho những người hầu rời khỏi phòng.

 

Phòng tắm dần bốc hơi nước. Claude thả lỏng cơ thể, tận hưởng hơi ấm của làn nước. Khi mở mắt ra, anh có thể nhìn thấy trần nhà được tô điểm bởi những ngọn sóng nước đang chuyển động. Nó được vẽ bởi một nghệ sĩ nổi tiếng từ hàng trăm năm trước và được đặt tên là 'Sự tan chảy của một nữ thần'.

 

Anh lặng lẽ chạm vào môi mình. Sau đó, anh chà xát nó thô bạo, nhấp một ít nước súc miệng và nhổ nó ra.

 

"Chết tiệt!" Claude cắn chặt môi và ngả đầu vào bồn tắm. Anh không định hôn cậu ta. Anh chỉ muốn ngửi mùi hương của cậu ta, để xem hơi thở cậu ta có thơm như cơ thể không. Nhưng khi anh đến gần hơn, anh cảm thấy một sự cồn cào dữ dội và một luồng nhiệt truyền khắp cơ thể. Anh không bao giờ có thể tưởng tượng rằng người khiến anh cảm thấy khao khát như vậy lại là một người đàn ông. Anh không bao giờ là người chạy theo thú vui của mình và đây là điều anh cảm thấy phiền phức.

 

Tại sao lại là một người đàn ông! Nếu người đó là phụ nữ, anh sẽ không cảm thấy bối rối như vậy. Nhưng Canillian là một người đàn ông.

 

Claude mở mắt ra. Anh cần đẩy những suy nghĩ của mình ra xa và bình tĩnh lại. Nó chỉ là một vở kịch chết tiệt khiến anh tò mò và bị cuốn vào bởi sự ngu ngơ của cậu ta. Vẫn chưa muộn. Một khi anh thay thế sự tò mò tầm thường và thấp kém này bằng một thứ khác, mọi việc sẽ ổn thôi.

 

Claude nắm lấy cục xà phòng tắm mà anh có thể với tới và ném xuống nước. Mùi hương từ nước ngọt ngào và nồng, nhưng nó không là gì so với Canillian.

 

"Chết tiệt, lại là Canillian!"

 

Sau khi ra khỏi bồn tắm, anh đánh răng đến ba lần. Trước khi anh nhận ra, trời đã xế chiều, và phía tây sông Leon đang phản chiếu màu đỏ hoàng hôn. Đôi mắt của Claude nhìn xuống những tòa nhà màu trắng ở cuối sông, và anh cảm thấy run rẩy, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại.

 

Mặc bộ đồ ngủ thoải mái, anh chuyển hướng chú ý đến những tài liệu nhận được khi đi vắng, ngay lập tức nhận thấy một tài liệu do Hoàng gia gửi đến, yêu cầu hợp tác; Claude bắt đầu đọc.

 

 

"Xong!" Lia lau mồ hôi trên trán và gục xuống giường. Việc di chuyển luôn khó khăn như thế này phải không? Tổng cộng đã mất ba ngày để sắp xếp mọi thứ. Cô đã khẳng định sẽ tự mình dọn phòng.

 

Trong khi đắm mình trong sự cảm thán nhỏ của bản thân, Lia ngửi thấy một mùi bơ thơm ngon từ tầng dưới. Như bị thôi miên, cô lao xuống lầu và thấy Pepe đang bước ra khỏi bếp. Cô ấy đang đặt một cái đĩa, với một chiếc bánh quế, một tô trái cây trộn lên bàn và gọi Lia.

 

“Mau đến ăn nào. Cậu cần phải ăn mới có sức mà làm chứ.”

 

"Làm thế nào chị biết tôi đang đói muốn xỉu vậy!" Lia cười khúc khích.

 

"Đó là lý do tại sao cậu nên lắng nghe khi tôi đề nghị giúp đỡ."

 

Lia cười toe toét với Pepe đang nhìn cô. Và sau đó cô ấy cắt một miếng bánh quế ngọt cỡ lớn và cho vào miệng.

 

“Đó là phòng của tôi. Tôi cần biết mọi thứ ở đâu. Chưa kể, đây không phải là Cosoar. Tôi cần học cách tự làm mọi việc.”

 

“Nhưng vẫn còn có tôi ở đây mà,” Pepe nhắc nhở cô.

 

Lia chỉ cười nhưng không đáp lại. Nếu Pepe phát hiện ra trong vòng một năm, Lia sẽ trở thành một người chết và biến mất, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? Cổ họng Lia thắt lại vì cảm giác tội lỗi khi nghĩ về điều đó.

 

Sau khi ngấu nghiến bữa ăn, Lia nằm xuống chiếc ghế sofa êm ái để nghỉ ngơi. Ngôi nhà không quá lớn, trông có vẻ như là kích thước hoàn hảo để sống bây giờ, với tất cả đồ đạc ở đúng vị trí của nó, và hai người hầu mà Pepe mang theo là đủ.

 

"Cậu sắp đến học viện sao?"

 

"Đúng. Tôi cần phải làm một kỳ thi để quyết định điểm vào lớp của mình ”.

 

"Tôi sẽ chuẩn bị."

 

Pepe đi đến phòng thay đồ trên tầng hai khi cô lau tay vào tạp dề của mình. Căn phòng chứa đầy quần áo. Chúng chủ yếu là đồng phục, nhưng cũng có những chiếc áo cánh nữ tính với ống tay phồng bắt mắt.

 

Sau khi uống xong ly nước trái cây của mình, Lia mặc bộ đồng phục mà Pepe đã chọn cho cô và mang giày vào. Đồ lót của cô càng ngày càng khó chịu, nhưng cuối cùng cô cũng quen với cảm giác khó chịu này.

 

Khi cô bước ra ngoài, một chiếc xe ngựa đang đợi và người đánh xe vui vẻ chào cô. Khi Lia khởi hành, trời trưa. Con đường Ataer mà cô không có cơ hội khám phá trong suốt ba ngày qua vì bận dọn đồ, nhanh chóng lướt qua cô.

 

Người đánh xe băng ngang qua Công viên Iona và dừng lại trước học viện. Anh ấy nói một cách lịch sự, "Tôi sẽ đợi cậu ở đây."

 

Lia gật đầu với anh ta và nhảy khỏi xe. Trước cánh cổng kim loại khổng lồ của học viện, nơi cô đã đến trước đó cùng với Hầu tước, một người gác cổng đã chú ý đến bộ đồng phục của cô và hỏi tên cô.

 

“Canillian Vale. Tôi đến từ Cosoar.” Người gác cổng giật mình vì cái tên đó và mở cửa.

 

Khoảng cách từ cổng học viện đến tòa nhà rất xa, nhưng việc đi xe ngựa hay cưỡi ngựa đều bị nghiêm cấm. Đó là một quy tắc được thực hiện để ngăn ngừa va chạm vì trong quá khứ tai nạn thường xuyên xảy ra.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô khi cô tự tin bước đi. Những người ngồi trên bãi cỏ và đi về phía cô không thể giấu được vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Một số thậm chí còn vấp ngã khi quay đầu lại nhìn lúc cô đi ngang qua. Nhưng Lia tiếp tục đi về phía trước và không liếc nhìn họ.

 

Thời tiết nóng nực làm ướt đẫm mồ hôi chiếc áo sơ mi của cô. Quần áo của cô ấy bết dính vào da khi cô ấy đến trước tòa nhà chính. Như thể đã liên lạc trước, hiệu trưởng đang đứng đợi cô ấy, và chào cô ấy, “Cậu Vale, chúng ta lại gặp nhau.”

 

Lia mỉm cười lịch sự và chào ông. Hai trưởng khoa xuất hiện sau lưng hiệu trưởng, tay cầm giấy tờ. Cô nhận ra một trong số họ, ông ta đã nói điều gì đó kỳ lạ với cô lần trước. Eddie thì phải? Ông ta cong đôi mắt dài thành một nụ cười. Giống như lần trước, Lia cảm thấy toàn thân nổi da gà.

 

“Vậy thì, chúng ta không nên đợi lâu nữa, chúng ta hãy lên đường đến phòng thi. Giáo sư Theodore đã nói với chúng tôi rất nhiều về cậu. Mọi người đều rất tò mò muốn biết các bài thi của cậu sẽ diễn ra như thế nào ”. Bản thân vị hiệu trưởng có vẻ phấn khích.

 

“Giáo sư Theodore đã tâng bốc em quá. Em chỉ ở mức trung bình thôi ạ,” Lia bẽn lẽn trả lời.

 

"Không không. Tôi tin rằng cậu là người hoàn hảo để lấp đầy những chỗ trống của cậu Kieran.”

 

Vai Lia bỗng trĩu nặng. Những người này đã kỳ vọng quá cao vào một người sắp sử dụng bệnh tật như một cái cớ để biến mất. Và điều này có nghĩa là cô ấy phải lừa dối họ.

 

Lia lại phải chịu đựng những cái nhìn chằm chằm khi cô bước đến phòng thi với hiệu trưởng. Không ngoa khi nói rằng cả trường đều đổ ra đường để được nhìn thấy cô. Một số học sinh lặng lẽ thì thầm với nhau, nhưng một số thậm chí còn đi theo cô để quan sát cô lâu hơn. Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy kiệt sức trước mọi ánh nhìn gay gắt, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Ở góc dẫn vào phòng thi, một người đang đứng đó, mặc bộ quần áo nổi bật và toát lên khí chất khác người. Đôi mắt của Canillia chạm vào mắt anh. Đó là Claude. Anh ấy đang cởi bỏ chiếc găng tay da và giữ một chiếc roi giữa hai hàm răng. Khi các học sinh nhìn thấy anh, từng người một, họ sợ hãi lùi lại.

 

Anh tháo chiếc găng tay kia ra và nhìn chằm chằm vào Canillia. Hôm nay Claude mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc với một chiếc áo gi lê bên trên, quần cưỡi ngựa, và mồ hôi lấm tấm trên trán.