Chương 347: Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn gặp mặt (3)‎

Cách Ngư
Nguồn: truyenfull.vision
‎‎‎Gió rét lạnh buốt làm khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ đỏ bừng, mà khói trắng theo từng nhịp ‎thở của hắn bốc lên nơi khóe miệng. ‎ Lý Long Cơ nhìn thân ảnh của Tiêu Duệ bước tới càng lúc càng gần, tâm trạng của lão vô cùng phức tạp ‎và khó chịu. Mới bắt đầu, quả thực lão có phần tán thưởng đối với Tiêu Duệ, nhưng về sau, Tiêu Duệ bị ‎lão khống chế biến thành một quân cờ, trước là dùng với Lý Lâm Phủ, sau là Lý Tông. ‎ Mà khi Lý Long Cơ nhận thấy Tiêu Duệ không dễ dàng bị khống chế giống như lão tưởng tượng thì trong ‎lòng lão đã có ý nghĩ chèn ép hắn. Lão chuẩn bị thu phục Lý Tông, tiếp đó ra tay thu thập Tiêu Duệ. ‎Nhưng kết quả lại không như ý nguyện. Cùng với chuyện phản loạn của Lý Tông, tất cả mọi việc thoát ‎khỏi tầm kiểm soát của lão. ‎ Không những để cho Tiêu Duệ khống chế Đại Đường triều đình, mà chính bản thân lão, thái thượng ‎hoàng, cũng hoàn toàn bị hắn đuổi đi. ‎ Thần tử phản bội, đại quyền mất đi, từ hoàng đế Đại Đường cao cao tại thượng đến thái thượng hoàng ‎lui về hậu cung chỉ có thể nghe đàn hát giải khuây. Tâm tình của Lý Long Cơ biến xấu và cực kỳ phẫn nộ, ‎có thể nghĩ mà biết được. ‎ Lửa giận hừng hực thiêu đốt lòng lão. Lão rốt cuộc đã không át chế nổi, lão quyết định đi một nước cờ ‎hiểm. ‎ Sát cơ nơi khóe mắt chợt lóe rồi biến mất. ‎ Nhưng sát cơ của lão ngay lập tức bị thay thế bởi sự rung động. Ánh mắt của lão sau khi rời khỏi người ‎Tiêu Duệ liền dắn chặt vào người Dương Ngọc Hoàn đi bên cạnh Tiêu Duệ. ‎ Dục vọng ẩn sâu trong lòng Lý Long Cơ gần như bị nữ tử xinh đẹp không gì sánh được ở trước mắt ‎này câu dẫn ra. Đôi mắt nàng đen láy trong như hồ nước, dáng người đầy đặn thướt tha, dung mạo ‎diễm lệ mà quyến rũ, nụ cười khuynh thành, tà áo bay bay… Lý Long Cơ như mê như say, sức hấp dẫn ‎của thiếu phụ nhân xa lạ này khiến cho lão nhớ đến Võ Huệ Phi năm đó. ‎ Một làn gió thơm chợt ùa đến. ‎ Tiêu Duệ dẫn theo bốn nàng đã đến gần. Tiêu Duệ liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy lão thần sắc ‎mơ màng thậm chí có thể nói là si mê, trên khuôn mặt già nua hiện lên sắc hồng, ánh mắt dừng ở trên ‎người Dương Ngọc Hoàn thật lâu không chịu rời đi, khóe miệng hắn không khỏi hiện ra một tia cười lạnh ‎lẽo. ‎ Mặc dù nụ cười này của Tiêu Duệ được che dấu vô cùng tốt nhưng vẫn rơi vào trong mắt Lý Nghi. Đôi ‎mày liễu của Lý Nghi chợt nhăn lại, nhìn thấy Lý Long Cơ thất thố nhìn chằm chằm vào Dương Ngọc ‎Hoàn, trong lòng không khỏi run rẩy. Nàng chợt nhớ lại cuộc đối thoại năm xưa mà Tiêu Duệ đã từng nói ‎với nàng, tức giận trừng mắt với Lý Long Cơ, cúi đầu ho khan hai tiếng. ‎ Tiêu Duệ cúi người hành lễ: ‎- Thần Tiêu Duệ bái kiến thái thượng hoàng. ‎ ‎- Nghi nhi ( Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không) bái kiến phụ hoàng (thái thượng ‎hoàng). Tứ nữ đứng phía sau Tiêu Duệ cũng cúi người thi lễ. ‎ Lý Long Cơ giật mình, lúc này tinh thần mới từ trên người Dương Ngọc Hoàn thu hồi trở lại. Lão nhìn ‎đám người Tiêu Duệ đang cúi người thi lễ ở trước mặt mình, không ngờ cảm khái thở dài: ‎- Tiêu ái khanh bình thân. Các người cũng bình thân cả đi. ‎ Lý Long Cơ dưới sự hầu hạ của thái giám và cung nữ dẫn đầu đoàn người bước vào trong cung điện. ‎Nhưng chưa đi được mấy bước thì lão lại quay đầu lại nhìn Dương Ngọc Hoàn, mặc dù mạnh mẽ giấu ‎diễm nhưng vẫn không thể nào che giấu hết dục vọng không lời trong đáy mắt. Lão không hiểu tại sao ‎vừa nhìn thấy nữ tử này trong lòng lập tức tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Lão thậm chí còn muốn bước ‎tới ôm nữ nhân này vào lòng, yêu thương một trận… Không thể thoát khỏi dục vọng đột ngột phát sinh ‎khiến cho Lý Long Cơ âm thầm sinh ra vài phần cảnh giác. ‎ Lão cắn răng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: ‎- Vị này chính là… ‎ Dương Ngọc Hoàn có chút xấu hổ lùi về phía sau một bước. Ánh mắt thèm khát trắng trợn của Lý Long ‎Cơ khiến cho nàng cảm thấy rất không thoải mái. ‎ Tiêu Duệ hờ hững cười nói: ‎- Thái thượng hoàng, đây cũng là thê tử của thần, Dương Ngọc Hoàn. ‎ Lý Long Cơ à lên một tiếng rồi đi vào trong đại điện. ‎ ‎....... ‎ ‎...... ‎ Trên bàn tiệc. Theo thường lệ là màn ca vũ lả lướt, mà trong khoảng thời gian đàn hát này Tiêu Duệ phát ‎hiện thấy hơn phân nửa ánh mắt của Lý Long Cơ là cố ý nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn.Vẻ chán ghét ‎nơi khóe miệng hắn càng lúc càng đậm. Từ lúc biết được sự trong sạch của Ngọc Chân bị hủy trong tay ‎lão, trong lòng hắn tràn đầy sự căm hận đối với lão ta. ‎ Lý Long Cơ thoải mái uống rượu, còn lẩm bẩm ngâm xướng theo tiếng nhạc. Tiêu Duệ đột nhiên đứng ‎dậy khoát tay, đám nhạc công giật mình kinh hãi, nhanh chóng dừng chơi nhạc, mà mười mấy vũ nữ ‎cũng xấu hổ từ từ thu hồi váy áo đang bay múa, động tác bay múa cứng ngắc giữa không trung. ‎ ‎- Thái thượng hoàng, nhận bữa tiệc này thần có một ca lệnh, nguyện ý ngâm xướng trợ hứng cho thái ‎thượng hoàng. Tiêu Duệ cao giọng hô lên. ‎ Lý Long Cơ nhướng mày, trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu: ‎- Tiêu ái khanh tài danh nổi tiếng khắp thiên hạ, đã có ca lệnh không ngại ngâm lên ngươi ta, quân thần ‎cùng vui. ‎ Tiêu Duệ cười: ‎- Người đâu dâng giấy bút lên. ‎ Cao Lực Sĩ vội vàng gọi người đưa giấy bút lên. Tiêu Duệ cúi đầu trầm tư một hồi sau đó hạ bút như ‎bay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thoăn thoắt viết. Sau khi viết xong, Tiêu Duệ không lập tức ‎ngâm lên mà đi lại chỗ nhạc phường, thuận tiện gọi một ca nữ xinh đẹp tới. ‎ Tiêu Duệ cúi đầu nói với nhạc công và ca nữ về ca lệnh. Hai cha con Lý Long Cơ và Lý Hanh lạnh lùng ‎ngồi xem, một kẻ dùng ánh mắt nóng bỏng quét trên người Dương Ngọc Hoàn, sát khí trong lòng càng ‎thêm dầy đặc. Mà kẻ còn lại thì trong lòng lo lắng không yên. ‎ Kỳ thật đối với Lý Hanh mà nói, hắn không hề tán thành âm mưu nguy hiểm lần này của Lý Long Cơ, ‎mượn cơ hội ẩm yến trong cung ám sát Tiêu Duệ. Loại hành vi này quả thật là quá điên cuồng. Trước ‎mắt Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền, trong ngoài cung đều có tai mắt thủ hạ của hắn, vạn nhất… ‎ Cho dù giết được Tiêu Duệ rồi thì như thế nào? Trước mắt đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đang ‎nắm giữ triều đình kia không phải có quan hệ thông gia với Tiêu gia thì cũng có quan hệ thân mật. Bọn ‎họ có thể trơ mắt làm ngơ để cho Lý Long Cơ khôi phục ngai vàng sao? Chỉ sợ, cho dù Tiêu Duệ chết đi ‎Lý Long Cơ cũng không thể đoạt lại được hoàng vị, trừ phi đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đều ‎điên hết rồi. ‎ Nhưng Lý Long Cơ hiển nhiên không để điều này vào trong mắt. Theo ông ta thấy chỉ cần tru diệt Tiêu ‎Duệ, sau đó đăng cơ hô một tiếng, quần thần Đại Đường sẽ tiếp tục hiệu trung với lão. Còn về Lý Kỳ ‎hoàng đế Đại Đường hiện tại, ở vị trí nào thì quay về chỗ đó. Mặc dù ngoài miệng lão luôn nói không có ‎lòng khôi phục lại ngai vàng nhưng trong lòng lão, ngay cả Lý Hanh, lão cũng có thể động huống chi là ‎Lý Kỳ. ‎ Lý Hanh không biết rốt cuộc Lý Long Cơ sẽ ra tay với Tiêu Duệ như thế nào. Ảnh Tử trong miệng lão cho ‎đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhưng Lý Hanh không cho rằng Lý Long Cơ sẽ thành công. ‎Thậm chí khi Tiêu Duệ đồng ý vào cung dự tiệc, trong lòng Lý Hanh mơ hồ cảm thấy không ổn. ‎ Phụ hoàng quả thực là già lú lẫn rồi. Ông ta đã bị lửa giận và lòng đố kỵ thiêu đốt đầu óc, cũng không ‎nhìn xem nếu Tiêu Duệ dám mang mấy người đàn bà của mình vào cung, hắn có thể không chuẩn bị gì ‎sao? Không nói đến cái khác, chỉ riêng Lý Tự Nghiệp kia dẫn theo mấy ngàn quân sĩ thiết vệ An Tây như ‎lang như hổ đang ở bên ngoài cung đợi lệnh. Một khi trong cung có bất kỳ động tĩnh nào lập tức sẽ ‎đánh giết vào cung… Đến lúc đó, chỉ sợ hoàng thất Đại Đường… . ‎ Lý Hanh hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng càng thêm hoảng sợ, hắn muốn nói với Lý Long Cơ một hai ‎câu nhưng không biết phải mở miệng như thế nào. ‎ Lý Hanh cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy thần sắc của lão khi thì đỏ bừng khi thì ‎trắng bạch khi thì âm trầm lạnh lẽo, trong lòng âm thầm thở dài, thấp giọng nói: ‎- Phụ hoàng… ‎ Lý Long Cơ không có động tĩnh, Lý Hanh nhíu mày. Nhìn thấy ánh mắt tham lam của Lý Long Cơ như cũ ‎dừng ở trên người vợ xinh đẹp Dương Ngọc Hoàn của Tiêu Duệ, bất giác đưa tay khẽ kéo áo Lý Long ‎Cơ, lại trầm giọng nói: ‎- Phụ… ‎ Lý Long Cơ bất mãn trừng mắt nhìn Lý Hanh, khẽ mắng: ‎- Yên lặng đừng làm ồn! Lý Hanh ủ rũ thở dài. ‎ Đúng lúc này thái giám Mạnh Quang bên cạnh Lý Kỳ đứng ở cửa điện cao giọng hô: ‎- Hoàng thượng giá lâm! ‎ Lý Kỳ một thân long bào mới tinh, chậm rãi đi vào trong điện. Mà đi theo phía sau hắn là mười mấy ‎người trực hệ hoàng thất Đại Đường, trong đó có vài người là con trai con gái còn có vài huynh đệ của ‎Lý Long Cơ, vì dụ như Thọ Vương Lý Dục, ví dụ như vị Cao Đô công chúa thích sạch sẽ cho đến bây ‎giờ vẫn chưa lấy chồng nọ. ‎ Lý Kỳ dùng lại một chút, dẫn đám hoàng tộc quỳ xuống: ‎- Nhi thần bái kiến phụ hoàng. ‎ Lý Long Cơ nhíu mày, nụ cười lập tức trở nên rạng rỡ, lão chậm rãi khoát tay áo, lớn tiếng nói: ‎- Tốt, các ngươi đến đúng lúc, vừa lúc cùng trẫm ẩm yến! Ngồi xuống cùng nghe ca lệnh của Tiêu Duệ! ‎ Một tiếng 'trẫm' toát ra không tự nhiên này đã để lộ ra sự lưu luyến cực lớn của Lý Long Cơ đối với ‎hoàng quyền. Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, cũng không nói gì nữa đi thẳng đến vị trí bên trái Lý Long Cơ ngồi ‎xuống, sớm đã có cung nữ mang lên bàn hắn bình rượu và đĩa trái cây, những người khác cũng theo ‎thứ tự mà ngồi xuống. ‎ Chỉ có Thọ vương Lý Dục vẫn đứng tại chỗ do dự một hồi. Theo lý hắn là con trai ruột của Huệ Phi, lại là ‎huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, hắn phải ngồi bên dưới tay Lý Kỳ. Nhưng hắn lại yên lặng ‎ngồi dưới tay Lý Hanh. ‎ Cao Đô công chúa lại đi tới ngồi cạnh mấy vị phụ nhân, nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Nghi, sau khi chào ‎hỏi mấy người Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không mới nhỏ giọng nói mấy câu ‎với Lý Nghi. ‎ Tiêu Duệ từ phía dàn nhạc đi trở về, ánh mắt thản nhiên quét qua đám người hoàng tộc vừa mới ngồi ‎vào bàn tiệc. Rất nhiều hoàng tộc luống cuống không ngừng đứng dậy chào Tiêu Duệ. Thọ vương Lý ‎Dục cũng chậm rãi đứng dậy, chắp tay: ‎- Tiêu quận vương… ‎ Tiêu Duệ cười ha ha, quen với tính lãnh đạm của Lý Dục, chắp tay nói: ‎- Tiêu Duệ ra mắt Thọ Vương huynh! ‎ ‎.... ‎ ‎.... ‎ Nhìn thấy đám con cái và huynh đệ của mình trong lòng kính sợ Tiêu Duệ, Lý Long Cơ càng thêm phẫn ‎nộ. Lão thở dài một hơi, mạnh mẽ đè nén lửa giận xuống, miễn cưỡng cười: ‎- Tiêu ái khanh, ca lệnh xong chưa? Trẫm vẫn đang đợi đây. ‎ Tiêu Duệ mỉm cười: ‎- Đã xong, thái thượng hoàng xin đợi một chút, người đâu, khởi nhạc! ‎ Tiêu Duệ vừa dứt lời, dàn nhạc trong đại điện lập tức tấu nhạc, chỉ là tiếng nhạc quá mức mờ mịt bi ‎thương, có chút giống như thiện xướng, lại có chút hương bị nhạc đưa đám. ‎ Mọi người không khỏi nhíu mày, mà Lý Long Cơ càng bóp chặt chén rượu trong tay.‎