
Nhân vật chính: Chung Ly Đàn x Kỳ Dạ Hòe (Cơ Ngọc) Editor: Tĩnh Lặng Như Nước Tình trạng raw: Đang ra Giới thiệu: Chung Ly Đàn là linh thể trời sinh, vốn nên có số mệnh bình lặng, một đường tiến tới tiên đạo. Thế nhưng, ngay từ khi lọt lòng, nàng đã bị vu oan là tà ma. Từ đó, người trong thôn đều sợ hãi, nhốt nàng trong hầm tối tăm, trải qua mười bốn năm tra tấn. Tâm ma sinh ra, khơi dậy tà niệm. Nàng âm thầm tập được cấm thuật, triệu hồi tà ma chân chính, khiến cả thôn biến thành địa ngục trần gian. Nàng đứng trước núi xác biển máu, vốn đã bước một chân vào tà ma ngoại đạo, lại bị nữ nhân tên là Cơ Ngọc từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ kéo về chính đồ. Cơ Ngọc niêm phong ký ức trước mười bốn tuổi của nàng, dẫn nàng vào Huyền môn tu hành. Nàng mất đi ký ức, giống như một tờ giấy trắng chưa được nhuộm, người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt - - Cơ Ngọc, liền trở thành nét mực đầu tiên khắc sâu trên tờ giấy trắng. Nàng tôn kính nàng ấy, sau này lại thế mà không hề có lý do đã đem lòng yêu nàng ấy. Nhưng mà tình cảm chưa lộ ra sắc thái, ái mộ chưa nói ra miệng. Không bao lâu sau khi ngộ đạo phi thăng, Cơ Ngọc liền nhập ma diệt sư, thân tiên ngã xuống, hồn về địa phủ. Thế nhân nhục mạ nàng, mắng nàng, chỉ có Chung Ly Đàn tin nàng. Tìm khắp chín tầng trời, chín tầng đất, nàng bắt đầu tìm kiếm Cơ Ngọc, vừa tìm, thoáng cái đã là đằng đẵng trăm năm. Không tìm được Cơ Ngọc, ngược lại bị một Quỷ Vương tên Kỳ Dạ Hòe dung mạo dã lệ, tà quỷ khó lường quấn lấy. Ban đầu Chung Ly Đàn chán ghét nàng, nghi ngờ nàng, nhưng cuối cùng lại phát hiện, nàng ấy chính là người mà nàng khổ sở tìm kiếm. Đã từng là ánh sáng của chính đạo, bây giờ là chủ của Quỷ Vực. Trăng trong lòng, người trước mắt, hóa ra sớm đã thành một người khác. Nàng không quan tâm những thứ này, vô luận là Cơ Ngọc hay là Kỳ Dạ Hòe, ngàn vạn con đường, nàng ấy là con đường duy nhất mà nàng theo đuổi. Cả đời Kỳ Dạ Hòe trải qua tiên đồ quỷ đạo, tập hợp ngàn vạn kính ngưỡng cùng với tiếng xấu trên người, hai chữ trong sạch với nàng ấy đã thành mây bay, nhưng báo thù rửa hận, lại là chấp niệm không thay đổi trong lòng. Trên đường báo thù, nàng ngẫu nhiên gặp lại đứa nhỏ Chung Ly Đàn được mình cứu năm xưa, nay đã lớn khôn nên người, tính tình lãnh đạm bạc bẽo. Lúc đầu, nàng lấy nàng ấy ra trêu đùa tìm niềm vui, bất ngờ, nhưng cũng trộn lẫn vài phần thật lòng. Quyết ý dụ dỗ vị Chung Ly chân nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng này, bỏ lại đạo tâm, rơi vào lưới tình hồng trần. Kết quả, không nghĩ tới thật thoải mái. Lúc hôn nàng ấy, đôi mắt trong suốt như gương kia gắt gao quấn lấy nàng, dần dần, mây mù lượn lờ, hơi nước tràn đầy. Sau đó, hết thảy trật hướng mất khống chế. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi dưới hơi thở dồn dập không theo trình tự lẻn vào eo nàng, răng môi khẽ gặm, để lại vết đỏ loang lổ trên vai và cổ nàng. Nàng từng tự đắc lây nhiễm một thân tình dục lên cái người lạnh lùng quạnh quẽ này, nhưng thật lâu sau mới hiểu được. Từ đầu đến cuối, cũng không phải nàng mê hoặc lòng Chung Ly Đàn, mà là Chung Ly Đàn cam tâm tình nguyện, dốc hết tất cả.
Chọc Đông Cung - Tiểu Hoà Miêu
Đang raThái tử gia thủ đoạn thâm sâu x Bánh ngọt nhỏ yểu điệu nhát ganĐương kim Thái tử dung mạo đẹp đẽ, hoài châu uẩn ngọc [1], tính tình điềm đạm.Một vị quân tử đứng đắn là thế, mà lại cứ vô tình bị Khúc Ngưng Hề nhìn thấy cảnh ra tay giết người.Bờ môi hắn khẽ nhếch, tay không bẻ gãy cần cổ của tiểu cung nữ gian tế.Nét tà ác nơi gương mặt như đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác so với mọi ngày, Khúc Ngưng Hề hoảng sợ không thôi.Chết rồi, ai bảo nàng lại đi phá vỡ lớp ngụy trang của hắn…Thân là cháu gái của kế Hoàng hậu, trời sinh hai người đã không cùng chiến tuyến, vì mạng sống của mình, nàng chỉ đành run lẩy bẩy mà nói dối, bày tỏ rằng mình đã ái mộ Thái tử từ lâu.Khúc Ngưng Hề thành công giữ lại được mạng sống, chỉ là, sự uy hiếp ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn.Nàng nhìn vị Thái tử đang đứng trước mặt mình, dường như có một thứ hứng thú lạnh lùng và độc ác nào đó đang bị ẩn giấu đằng sau cái thân phận này, ấy là thứ tâm lý đùa bỡn người khác như “mèo vờn chuột”.Thậm chí là, ngay trong thời khắc mà hắn bị trúng độc…“Qua đây.”Bùi Ứng Tiêu lệ chí mi hồng, hắn vừa nhìn về phía nàng bằng ánh mắt âm trầm, vừa chậm rãi xoa xoa giọt máu nơi đầu ngón tay.Khúc Ngưng Hề hoảng sợ tới mức bật khóc ngay tại chỗ!Về sau, không hiểu tại sao mà nàng lại trở thành Thái tử phi, ai cũng nói là do kế Hoàng hậu thủ đoạn cao cường, không ngờ là bà ta lại có thể đưa cháu gái của mình vào Đông Cung.Thái tử phong quang tễ nguyệt [2], ngày nào cũng về thẳng nhà, chưa từng “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài, khiến cho các quý nữ ghen tỵ đến nỗi chỉ muốn phát điên lên thôi.Chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề mới có thể hiểu hết được sự mạnh mẽ và cảm giác áp bách mà hắn mang đến. Chỉ có mỗi mình nàng mới có thể thấy hết được hắn “đa trí cận mưu” [3] ra sao. Và cũng chỉ có mỗi mình nàng mới thấy được bộ mặt thật vừa đen tối vừa nguy hiểm được hắn ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ kia.1. Có chút cường thủ hào đoạt, nam chính chỉ xấu xa với mỗi mình nữ chính thôi.2. Ngày ngày nữ chính chỉ nghĩ cách làm sao để dỗ dành người kia.——————Chú thích:[1] Hoài châu uẩn ngọc (怀珠韫玉): chỉ người biết trân trọng người có tài năng và đức hạnh, mang hàm nghĩa khá giống với cụm “biệt nhỡn liên tài”.[2] Phong quang tễ nguyệt (风光霁月): chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau cơn mưa, nhưng trong ngữ cảnh này, câu thành ngữ này được hiểu theo nghĩa chuyển, là chỉ một người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.[3] Đa trí cận mưu (多智近妖): nói về sự mưu trí hơn người, được dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi trong việc đưa ra chiến lược và chiến thắng kẻ thù của mình.

Nàng là được mệnh danh là thần y của thế kỷ 24, ngân châm trên tay có thể cứu người chết thành người sống.Không ngờ khi xuyên qua nàng lại trở thành đại tiểu thư của Lân Vương phủ bị người khác chà đạp. Vị tiểu thư của Lân Vương phủ này không có Giới Linh, bản thân vô năng, tuy là đích nữ nhưng lại bị vị hôn phu mang theo tình mới đến bắt nạt.Nàng chính là thiên chi kiêu nữ, ai dám đối với nàng không tôn trọng? Ngân châm trên tay, nàng khiến cả thiên hạ phải cúi đầu.Thiên huyền địa bảo ở trong tay, tuyệt thế công pháp hạ bút thành văn. Dạy cho các ngươi biết vả mặt là gì! thần y đi đến đâu chính là đều có phép lạ phía sau.Thế nhưng nàng tuyệt không nghĩ đến sẽ cứu được một con côn trùng theo đuôi.Hắn tuyệt sắc yêu dị, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối với tiểu gia hỏa cứu hắn một mạng thì hắn lại yêu sâu sắc. Nàng trừng mắt nói: "Chúng ta không quen"Người nào đó cười tà mị: "Mặc xong quần áo liền không chịu thừa nhận? Ta đây lại cởi quần áo để ngươi xác nhận"
Kết hôn đã bảy năm, phu quân ta chưa từng bước vào cửa phòng của ta nửa bước.Hắn đã có người trong lòng, một cô bé mồ côi được cứu về từ trên chiến trường.Nàng ấy lanh lợi, thông minh liên tục khiêu khích ở trước mặt ta: “Chính phòng phu nhân thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc à?”Ta khẽ mỉm cười, không hề bào chữa, xoa đầu con chó Vượng Tài, cười nhẹ một tiếng.Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi một con chó.Có trời mới biết cuộc sống không cần phải để ý chuyện gì, không cần phải hầu hạ nam nhân thoải mái như thế nào.Nhưng lại có một ngày, sau khi vào cung một chuyến, hắn lại đột nhiên thay đổi.
Ngự Hoạn
Đang raTác giả: Chi ĐồngEditor: BabybooSố chương: 110 chương chính văn, 6 chương ngoại truyệnThể loại: ngôn tình cổ đại, cung đình hầu tước, sủng ngọt, chữa lành, duyên trời tác hợp, tranh quyền đoạt vị, HE[Tiểu công chúa mềm mại đáng yêu X Thái giám tàn nhẫn độc ác]Warning: Thái giám giả (không bị cắt cái đó đó)Văn ánVụ Nguyệt là công chúa không được sủng ái, phải ở lãnh cung, ăn bánh bao thiu mà đến cung nữ còn chê sống qua ngày. Thế nhưng nàng vẫn tình nguyện chia nửa cái bánh bao cứu sống tên thái giám nằm ở chân tường.Vụ Nguyệt chọc vào mặt hắn, nói nhỏ: "Ngươi tỉnh đi, ăn bánh bao của ta xong liền đến chỗ khác chết được không, đừng làm ta sợ."Tạ Vụ Hành lau đi vết máu trên khoé miệng, đưa tay nhận lấy nửa cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy rời khỏi lãnh cung.Thấy hắn đi, Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hôm sau tiểu thái giám lại đến tìm nàng. Tiểu công chúa buồn tủi bẻ nửa cái bánh bao cho hắn, "Ta cũng chỉ có cái bánh bao này thôi". Nhìn mặt hắn tái nhợt, nàng lại có chút không nỡ, "Sau này ta đều chia ngươi một nửa, được không?"Ai ngờ tên tiểu thái giám càng ngày càng không biết đủ, cái gì của nàng hắn đều muốn chiếm.Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, đến khi tiểu thái giám không chỉ ăn bánh bao mà còn cắn ngón tay nàng, liền nhịn không nổi, "Ta không muốn chia cho ngươi nữa!"Tiểu thái giám: "Chính công chúa nói cái gì cũng chia cho nô tài một nửa."Tiểu công chúa vừa khóc vừa đá hắn "Nhưng ngươi quá phận, ta không muốn cho nữa""Bây giờ công chúa không cho cũng đã muộn" Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má nàng, thì thầm "Cho dù có là nước mắt, công chúa cũng phải chia cho nô tài một nửa".Tạ Vụ Hành từ một thái giám ai cũng có thể đánh chửi như chó hoang, từng bước trở thành người nắm quyền lực trong tay. Thân thể bị người ta ghê tởm sớm đã hình thành tính cách vặn vẹo âm u. Chỉ có Vụ Nguyệt như ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần được hắn cất giấu ở sâu trong tim. Vốn là kẻ ti tiện nhưng lại muốn độc chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình.Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Ngọt sủng, Nhẹ nhàngNhân vật chính: Vụ Nguyệt, Tạ Vụ HànhTóm tắt: Cứu được một tên thái giám bạch nhãn langLập ý: Chúng ta đều sẽ hạnh phúcLưu ý: Tên chương do Editor đặt