Bìa truyện
Tác giả: Tư Gia Thất

Tô Chước xuyên sách trở thành thiên kim giả của Tiên môn.Là kẻ thù không đội trời chung của nữ chính, nếu cứ ở lại thánh địa thì sớm muộn gì cũng tiêu đời.Tô Chước quyết đoán gia nhập tông môn phản diện, đỡ tốn mười năm đi đường vòng!Sư môn mới toàn là đại lão, có sư phụ hết mực che chở, sư nương mạnh mẽ, sư huynh đệ tài giỏi, còn nàng thì có thể ung dung hưởng lạc.Tô Chước nghĩ thầm: "Phong cảnh tông môn đẹp như tranh vẽ, ta cứ tà tà mà sống thôi!"Đám khỉ trên núi hiền lành nhìn nàng, con nào con nấy đều mạnh hơn nàng.Tô Chước kinh hãi: “Làm người không thể thua cả khỉ, phải ngừng lười biếng thôi.”...Để đuổi kịp trình độ trung bình của sư môn, Tô Chước chỉ có thể cố gắng thêm chút nữa.Nàng tự hủy tu vi trùng tu, trở thành thiên tài lừng lẫy.Lần đầu tiên chăm sóc sư muội, các sư huynh đều không có kinh nghiệm, chỉ đành ngơ ngác thống nhất ý kiến: “Tiểu Cửu là tiểu sư muội mà chúng ta mong ngóng bấy lâu, thiên phú siêu phàm là chuyện bình thường.”“Thích gây chuyện cũng là chuyện bình thường.”“Sư muội xưa nay ngoan ngoãn. Nếu muội ấy gây chuyện, chẳng lẽ sư đệ không có lỗi sao?”Năm mười bốn tuổi, Tô Chước một mình đại sát tứ phương, cảm giác nguy cơ dâng trào: “So với sư huynh, mình vẫn còn quá yếu.”Các sư huynh hoàn toàn không biết gì chuyện này, ý nghĩ của họ cũng tương tự: “Tiểu sư muội quá thiên tài, chúng ta không cần phải ngạc nhiên.”Tô Chước đạt thành Kiếm Tôn, Đao Tôn, bỗng nhiên ngộ ra: “Thì ra sư phụ cảm thấy mình quá yếu.”Sư phụ: “...”Rốt cuộc có ai có thể giải thích cho ta không?Vài năm sau, Tô Chước trở thành Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất, lại lần nữa bị thúc ép, nàng suy nghĩ thông suốt: “Phải cố gắng trở nên mạnh mẽ để không sợ Ma Đế!”Ma Đế: “...”Cái quái gì thế?

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Tuế Nghiên

Trầm Ngư - Họa thủy của Tu Chân giới bất hạnh qua đời, bị hệ thống trói định.Hệ thống: "Bổn hệ thống là hệ thống truyện ngọt. Chỉ cần ký chủ cố gắng đóng vai nữ chính, hưởng thụ sự cưng chiều của nam chính, bổn hệ thống sẽ giúp ký chủ phục sinh nha."Trầm Ngư nhìn hệ thống, lại nhìn nam chính trong những thế giới mà mình phải đóng vai nữ chính.Nam chính hotboy đổi bạn gái như thay áo.Nam chính có cha mẹ phạm pháp, phất lên nhờ gia sản của nữ chính.Nam chính vứt bỏ vợ cả, cưới mẹ kế của mình.Nam chính lãng tử phong lưu, là khách quen của thanh lâu tửu quán.Nam chính ảnh đế chia tay bạn gái xong trải qua sáu mối tình.Nam chính chủ tịch tập đoàn chưa kết hôn đã có con trai ngoài giá thú.* * *Trầm Ngư: "Đây là truyện ngọt? Loại đàn ông rác rưởi này cũng có thể làm nam chính?"Hệ thống: "Chứ sao nữa. Chẳng qua là do nam chính chưa gặp được nữ chính mà thôi. Sau khi yêu nữ chính rồi, nam chính sẽ trao cho nữ chính tình yêu thương tràn đầy và lòng trung thành tuyệt đối."Trầm Ngư: "Xin lỗi chứ ta cự tuyệt. Ta sợ dơ."Hệ thống: "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ bị xóa bỏ."Trầm Ngư: "Vậy ta chỉ đành tiễn ngươi đi trước một bước!"Bổn cô nương từ chối nhặt bạn trai trong thùng rác!Lưu ý trước khi đọc:Nam chính của truyện không phải là nam chính vị diện.Truyện song khiết. Chuyện nữ chính bắt cá hai tay là có bí mật.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Tiêu Như Sắt

Tên Hán Việt: Cửu Châu – Hộc Châu phu nhân (九州·斛珠夫人) - Tiêu Như Sắt (萧如瑟)Thể loại: Dị thế, cung đình, thần thoại, OEHệ liệt: Cửu ChâuNgười dịch: CụtVăn ánĐây là bộ đầu tiên trong hệ liệt “Cửu Châu”, là truyện dài miêu tả Giao tộc.Vương Triều Đại Trưng với hậu cung, có Phương Chư, Đế Húc, và Hải thị, vừa là tình cảm gút mắt, vừa là tranh đấu, họ vì quyền lợi, cũng vì trách nhiệm của bản thân muốn bảo hộ hoà bình.———-Trong mịt mùng tuyết trắng khắp đất trời, chàng giương căng cánh cung sau lưng nàng. Nàng chẳng tránh chẳng né, không nấp không náu, trơ mắt nhìn chàng bắn ra mũi tên định mệnh một đi không thể trở về ấy. Từ đây, vĩnh viễn mất đi hạnh phúc…

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Cẩm Tú Hôi

Núi không cần cao, có tiên thì sẽ nổi tiếng. Nước không cần sâu, có cá chạch cũng đủ.Cá chạch, chính là rồng sa cơ, không có dáng rồng, không có hình rồng, càng không có mệnh rồng.Chờ đến khi phong vân khởi, cũng có thể nổi mây phun sương, gọi gió gọi mưa, nghịch chuyển biến hóa âm dương, ẩn thân giấu mình.Dựa vào khả năng đào hố khoét hang, khoét thủng thiên đình, đào thông địa phủ, biến một cái giếng nước nhân gian thành nối với bốn biển, thông bát cực, xuyên suốt trời đất.

8/10
Bìa truyện

Ngu Tam Thất chết rồi.Phụ mẫu mắng nàng là sao chổi, lẽ ra không nên đón nàng về nhà.Đại ca, nhị ca chê nàng ngu ngốc độc ác, không thể cứu vãn.Tứ muội nói nàng mặt dày vô sỉ, cướp đoạt ý trung nhân của mình.Bọn họ ném xác nàng ra khỏi cửa, gạch tên nàng khỏi gia phả.Nào ngờ, nàng vừa chết xong, thánh chỉ liền đến —Nàng được sắc phong làm Quận chúa, cả nhà nhờ công lao của nàng mà được thăng quan tiến tước.Dựa vào cái gì chứ?Nhưng không sao — Ngu Tam Thất có thể từ cõi chết trở về. Không hành cho cái nhà cặn bã này chết đi sống lại, nàng không thể nào cam lòng!Từ đó về sau, nhân gian không còn Ngu Tam Thất, chỉ có Tam Thất sống vì chính mình!Nàng từng ban cho phụ mẫu bất tài công danh và nhan sắc trường tồn — thu lại!Từng tặng cho hai người ca ca cặn bã văn tập đại nho và thân thể khỏe mạnh — thu lại!Còn những lời dối trá mà tứ muội gieo rắc từng lần một… hừ, kẻ nói dối, phải nuốt một ngàn cây kim mới xứng đáng!Người nhà họ Ngu khóc lóc cầu xin tha thứ, Tam Thất chỉ cười lạnh:“Sự hối hận của các người đáng giá mấy đồng?”Tam Thất vốn dĩ sinh ra đã bất phàm, đôi mắt âm dương có thể thông quỷ ngục, thấy quỷ thần, phân biệt lòng người — nhưng lại bị tình thân che mờ.Khi phá tan lớp mê chướng ấy, con đường nàng đi liền sáng tỏ, phàm là nơi nàng đến, trăm quỷ đều hộ tống theo sau.Dần dần, Tam Thất phát hiện có điều bất thường:Những tiểu quỷ, đại quỷ, quỷ tướng, quỷ vương lần lượt xuất hiện quanh nàng… sao ai cũng quen mặt vậy?Đây chẳng phải là các ca ca, thúc bá, đại thẩm, tỷ muội…ở làng Hoàng Tuyền đã nhìn nàng lớn lên hay sao?Đến khi địa phủ tái hiện, nàng bước lên vương tọa ấy, nghe thấy họ gọi nàng:“Luân Hồi Ngục Chủ!”Và vào lúc nàng bị người nhà vứt bỏ, bị tất cả mọi người căm ghét, lại có một người bất chấp tất cả để nhặt xác cho nàng.Yến Độ Thiếu tướng quân nói:“Cả thiên hạ bỏ rơi nàng, chỉ có ta — Yến Độ không bỏ!”Yến Độ: “Ta sống dở chết dở nơi trần gian, cho đến khi gặp nàng mới được viên mãn, mới trở nên trọn vẹn.”

8/10