Nhìn chằm chằm vào người Trác Uyên, đôi mắt Thượng Quan Phi Hùng run nhè nhẹ. Ánh mắt vô hồn, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Liệt Uyên, chuyện này… Rốt cuộc sao lại thế này hả? Vì sao Trùng Thiên kiếm lại ở trong tay ngươi, và cả việc chúng ta trúng mai phục nữa, hôm nay ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho lão phu!”
“Cái gì? Cha, các người bị mai phục sao?” Không khỏi giật mình, cuối cùng, vào giờ phút này Thượng Quan Khinh Yên mới biết rằng thì ra tiếng kêu la rung trời vừa vang lên từ nơi xa đó là không phải do người của Thượng Quan gia bọn họ đột kích thành công Vương phủ, mà là bị người khác mai phục tàn sát, trong mắt nàng ta lập tức lộ vẻ lo lắng: “Vậy cha, tộc nhân của chúng ta thế nào rồi? Thương vong có lớn hay không?”
Khẽ thở dài một hơi, Thượng Quan Phi Hùng nghiến răng nghiến lợi, lão ta oán giận nói: “Thương vong không nhỏ, nhưng may thay do là nơi này xuất hiện động tĩnh nên Bách Lí Kinh Vĩ đã rút kết giới, mà dẫu sao thì bọn họ cũng không đuổi cùng giết tận, vẫn chừa lại cho chúng ta một con đường sống.”
Nghe được lời này, Thượng Quan Khinh Yên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Đồng thời, nàng ta lập tức quay ngoắt đầu sang nhìn Trác Uyên với vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
Cổ tiên sinh… Tất cả mọi chuyện đều là do ngươi gây ra sao, tại sao vậy?
“Sao thế, không phải cục diện rối rắm này là do Thượng Quan gia các người đứng đằng sau giàn xếp sao?”
Thầm quan sát biểu cảm của hai cha con bọn họ trông không giống như là đang giả vờ, hai hàng lông mày của Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhíu lại, trong lòng lập tức dấy lên nghi ngờ, hắn ta lẩm bẩm ra tiếng.
Thượng Quan Phi Hùng lập tức cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn ta như đang nhìn một kẻ ngốc, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Hừ, người ta nói thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ của đế quốc Kiếm Tinh thông minh tuyệt đỉnh lắm, vậy mà hôm nay gặp mặt, thì ra ngươi cũng chỉ có như thế. Mặc dù Thượng Quan Phi Hùng ta vô cùng quý trọng Xung Thiên Kiếm, nhưng dẫu sao thì nó cũng chỉ là một món đồ, phải là người cao siêu lắm thì mới có thể khiến cho nó thể hiện ra được hết uy lực của mình. Làm sao lão phu có thể vì Xung Thiên Kiếm mà chấp nhận đổi lấy tính mạng của các cao thủ trong Thượng Quan gia cho được? Đến lúc đó, cho dù có đoạt được thần kiếm đi chăng nữa, nhưng không còn người sống thì dùng kiếm như thế nào đây? Hơn nữa, dựa theo lời nói vừa rồi của thừa tướng, ngươi nói đây là một nước cờ hiểm, chưa chắc sẽ thành công, nhưng chắc chắn sẽ phải trả giá đại giới rất lớn đúng chứ? Thắng cũng không có lợi, thua chắc chắn sẽ thất bại thảm hại, việc mua bán lỗ như vậy, người thông minh như thừa tướng đại nhân sẽ chọn cách nào đây? Hừ!”
“À… Thì ra là thế. Tất cả chúng ta đều đã bị chơi!”
Cả người Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi run rẩy, nghe được lời này, da mặt hắn ta không ngừng co giật, mí mắt run rẩy, lẩm bẩm ra tiếng: “Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Thì ra vẫn còn có người thứ ba điều khiển bàn cờ này đằng sau lão tử. Chúng ta vẫn luôn cho rằng hai bên đều tự khống chế cục diện lẫn nhau, tất cả mọi chuyện vẫn đang tiến triển theo hướng mà chúng ta dự tính từ trước. Nhưng ai mà ngờ, chúng ta lại biến thành món đồ chơi trong tay của một kẻ khác, bị kẻ khác thao túng mà liều sống liều chết với nhau, rồi lại làm không công cho kẻ khác hưởng lợi! Ài, chủ quan rồi. Vậy mà bổn tướng không ngờ rằng, ngoại trừ Thượng Quan gia ra thì còn có cả địch nhân khác nữa. Thế mà lại đi làm đầy tớ cho kẻ khác như vậy, hừ, thật đúng là một thất bại trong cuộc đời mà!”
Vẻ mặt của mọi người không khỏi biến sắc, lúc này cuối cùng thì hai bên cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Sau đó ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn với nghi ngờ.
Trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ chợt lóe lên một tia lạnh lùng, hắn ta nhìn thẳng vào vị Cổ đại sư mà hắn ta đã từng vô cùng sùng bái, lạnh lùng nói: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai, do kẻ nào sai khiến hả?”
“Ta là Cổ Liệt Uyên, là một luyện đan sư bình thường. Cô độc một mình, bốn biển đều là nhà, ha ha ha…” Trác Uyên bật cười nhẹ nhàng, hài hước nhìn về phía mọi người, trong mắt hắn tràn đầy ý cười giễu cợt.
Điều này càng khiến cho trong lòng đám người thêm giận dữ hơn, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên thâm trầm.
Bọn họ đều cho rằng thực lực của mình là vô cùng mạnh mẽ, là đại lão hùng bá một phương trong các châu, vậy mà vào giờ phút này lại bị một tên tiểu tử trêu đùa đến mức này, đã thế còn liều mạng đến mức máu chảy thành sông vì bị sa vào mưu kế của hắn. Nếu chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài, thế chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thế nhân sao?
Bọn họ đều là thượng vị giả ở địa vị cao đã lâu nên vô cùng chú ý thể diện, bất cứ chuyện gì cũng sẽ để tâm đến, vì vậy làm sao mà họ có thể nhẫn nhịn chuyện này cho được chứ?
Kết quả là vào giờ phút này, ánh mắt của Bách Lí Kinh Vĩ và bên Thượng Quan gia nhìn về phía Trác Uyên đều lộ ra tia sáng hung ác nham hiểm một cách trần trụi, như hận không thể nhai tươi nuốt sống hắn ngay lập tức vậy.
Chỉ trong phút chốc, Trác Uyên trở thành kẻ địch chung của tất cả mọi người, hắn bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người hận, chứ đừng nói đến chuyện có một người bằng hữu nào chịu đứng về phía hắn. Chỉ có Thượng Quan Khinh Yên là sau khi thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng nàng ta lập tức lo lắng không thôi.
Nhưng nàng ta không biết rằng Trác Uyên đã sớm chừa lại đường lui cho chính mình nên hắn mới không hề sợ hãi như thế.
Trong lòng nàng ta nóng như lửa đốt, vậy mà vẻ mặt của Trác Uyên vẫn vô cùng bình tĩnh, ý giễu cợt trong mắt không hề giảm, thậm chí còn mỗi lúc một đậm hơn, việc này càng khiến cho mọi người đang có mặt tại đây thêm giận dữ hơn!
Tiểu tử này bị nhiều cao thủ vây chật như nêm cối, sắp chết đến nơi rồi, thế mà cái bản mặt vẫn kiêu ngạo như vậy, thật sự trông đáng ghét vô cùng, hắn như vậy là không để mấy đại nhân vật bọn họ vào trong mắt rồi còn đâu. Đặc biệt là người làm cữu cữu như Thượng Quan Phi Hùng, lão ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau lại gông cổ quát lớn: “Cổ Liệt Uyên, lúc trước lão phu vẫn luôn cho rằng chuyện này do Bách Lí Kinh Vĩ tính kế, nhưng trăm triệu lần không thể ngờ rằng đây lại chính là quỷ kế của ngươi! Nói vậy, tấm bản đồ giả kia cũng là do ngươi cố ý làm ra để hãm hại chúng ta đúng chứ?”
“Ha ha ha… Cứ cho là vậy đi. Mà cũng có phải tất cả đều là đồ giả đâu chứ!”
Trác Uyên đột nhiên cười khẽ một tiếng, hắn không cho ý kiến mà chỉ bĩu môi, sâu xa nói: “Thật ra tấm bản đồ đó là thật hay giả thì cũng không quan trọng, bởi vì cho dù tấm bản đồ có ra sao thì Bách Lí thừa tướng của chúng ta đã sớm nhìn rõ từng hân tơ kẽ tóc, sớm bày ra bẫy rập trước rồi. Việc ta làm, chẳng qua chỉ là vấn đề ta đặt vòng vây này ở đâu mà thôi!”
Cả người Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi run rẩy, cả người khẽ giật nảy một cái: “Nói như vậy, ngươi đã sớm biết tất cả rồi sao? Bắt đầu từ khi nào chứ?”
“Đại hội Đan Vương!”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, bây giờ đã gần đến lúc chuồn khỏi chỗ này rồi, Trác Uyên cũng không muốn giấu giếm thêm nữa, hắn cười xấu xa nói tiếo: “Ở đại hội Đan Vương, ta vừa nhìn thì đã lập tức hiểu rõ mọi thủ đoạn của ngươi, cũng sớm biết được ý đồ của ngươi. Bao gồm cả chuyện cuối cùng trong kế hoạch của ngươi, đó là ngươi xúi giục Thượng Quan Ngọc Lâm làm việc cho các ngươi, cũng nằm trong dự đoán của ta cả!”
Cái gì, Thượng Quan Ngọc Lâm đã làm phản từ lâu rồi sao?
Cả người Thượng Quan Phi Hùng không khỏi run rẩy, vẻ mặt của cha con hai người Thượng Quan Khinh Yên lập tức biến sắc. Sao bọn họ có thể nghĩ đến chuyện Thượng Quan Ngọc Lâm, người chí thân của bọn họ đã sớm phản lại gia tộc, tìm đến địch nhân để la liếm chứ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều nhìn về phía Trác Uyên với vẻ mặt nghi ngờ, khó có thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng Bách Lí Kinh Vĩ phản ứng lại rất nhanh, điều này càng thêm chứng minh rằng lời Trác Uyên nói là thật.
Đôi mắt của Bách Lí Kinh Vĩ hơi nheo lại, vẻ mặt hắn ta thoáng chút kinh ngạc, nhưng vẻ lúng túng cũng chỉ thoáng qua rồi ngay lập tức khôi phục lại bình thường trở lại. Hắn ta lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã biết tất cả, vậy thì mọi chuyện ngày hôm nay đều là do ngươi đứng sau giật dây hai bên sao?”
Nghe được lời này, Thượng Quan Ngọc Lâm bị trọng thương nằm trong hố cát lập tức nôn ra máu tươi, khóe miệng hơi giật giật, hắn ta khóc không ra nước mắt, trong lòng kêu gào liên tục.
Bách Lí thừa tướng à! Mẹ nó, ngươi đúng là đồng đội ngu đấy! Ngươi nói như vậy, chẳng phải là đang thừa nhận chuyện lão tử là phản đồ trước mặt Thượng Quan Phi Hùng sao? Vậy lão tử làm sao có thể trở về Đông Châu, làm thám tử cho các ngươi chứ!
Chẳng qua hắn ta đâu có biết, rằng từ sau khi Trác Uyên nói thẳng ra việc này, mặc kệ Thượng Quan Phi Hùng có tin hắn ta hay không, nhưng hắn ta đã bị nghi ngờ, không còn giá trị để làm thám tử nữa rồi.
Chính vì vậy, Bách Lí Kinh Vĩ mới không chút do dự mà vứt bỏ hắn ta, là không hề có một chút do dự nào cả!
“Ha ha ha… Bách Lí thừa tướng là người thông minh, đương nhiên sẽ đoán một phát đúng ngay!” Trác Uyên nhếch miệng cười, hắn gật đầu cười khẽ.
Bách Lí Kinh Vĩ được nghe lời này, hai tay hung hăng siết chặt lại thành nắm đấm. Lồng ngực phập phồng vì tức giận, nghẹn uất nói không thành lời: “Hừ, Cổ đại sư, ngươi đang khen ngợi ta, hay là đang nói móc lão tử? Có tầm nhìn hơn người cái gì! Đây là lần đầu tiên bổn tướng làm đấy!”
“Nào có chứ! Nhưng như vậy còn tốt hơn việc đến cuối cùng vẫn cứng chọi cứng trong khi chẳng biết gì không phải sao. Ha ha ha…” Trác Uyên khẽ nhíu mày lại, nhất thời cười giễu ra tiếng.
Ha!
Cả người khẽ run lên, vẻ mặt Bách Lí Kinh Vĩ càng trở nên khó coi hơn. Thậm chí mọi người đều có thể nghe được tiếng cót két giữa hai hàm răng của hắn ta. Rất rõ ràng, hắn ta vừa bị Trác Uyên đùa bỡn một cách công khai, trong lòng tức giận đến mức thiếu chút nữa thì đã nội thương.
Bách Lí Kinh Vĩ cho rằng ở toàn bộ đế quốc Kiếm Tinh này mình vẫn chưa phải là một thuật sĩ tu luyện tài ba.
Điểm duy nhất có thể làm cho hắn ta kiêu ngạo với quần chúng, đó chính là hắn ta có khả năng bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn. Nhưng hiện tại, ở trước mặt Trác Uyên, cho dù là một đời an cư lạc nghiệp của hắn ta, hay tài hoa cả đời mà hắn ta kiêu ngạo, cũng đã bị Trác Uyên sỉ nhục một cách trắng trợn. Điều này khiến cho hắn ta không khỏi nổi trận lôi đình, cảm thấy rằng đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của mình!
Dẫu sao thì từ trước tới nay hắn ta luôn là người đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Nhưng lần này hắn ta lại bị người khác đùa bỡn lại, điều này thật sự khiến cho hắn ta không tài nào có thể chịu nổi!
Thượng Quan Phi Vân thấy vậy cũng hung tợn nhìn chằm chằm vào Trác Uyên. Lão ta giận sôi máu, chất vấn ra tiếng: “Nói như vậy, khiến lão phu thủ một đêm giống như kẻ ngốc, cũng là ngươi bày mưu đúng không?”
“Ha ha ha… Phi Vân Kiếm Vương à, việc này ngươi tìm lầm người rồi!”
Trác Uyên không khỏi bật cười lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng nhún vai, từng trận cười giễu liên tục vang lên. Một ngón tay hắn chỉ về phía Thượng Quan Ngọc Lâm đang còn nằm trong hố cát nặng nề thở gấp không ngừng nôn ra máu kia. Hắn nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Hắn ta truyền tin tức cho các ngươi, các ngươi nên tìm hắn ta mới đúng chứ! Phải biết rằng, nếu không phải hắn ta có tư tâm riêng, muốn mượn đao giết người thì làm sao lại đột ngột thay đổi bố cục ban đầu, đó là điều Phi Vân Kiếm Vương ra khỏi đó được chứ. Nếu hai đại Kiếm Vương liên thủ, cao thủ của Thượng Quan gia đã sớm bị tiêu diệt rồi, còn ta làm sao có thời gian hành động cho được? Ha ha ha…”
Cả người không khỏi chấn động, Thượng Quan Phi Vân nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, tức giận mắng ra tiếng: “Đồ chó này, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Giống hệt với lão nương uất ức kia của ngươi, làm hư chuyện tốt của ta vì lòng riêng của bản thân, thật là chết cũng chưa hết tội mà, hừ!”
Thượng Quan Ngọc Lâm đột nhiên rùng mình, trong lòng chợt hoảng hốt. Tuy rằng hắn ta không thể nhúc nhích, nhưng vẫn sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng! Đồng thời trong lòng chửi thầm một trận.
Tại sao Cổ Liệt Uyên này lại biết mọi chuyện của lão tử chứ! Chẳng lẽ khi lão tử làm chuyện xấu, hắn ở một bên nhìn sao?
Dường như Trác Uyên nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng hắn ta, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng, nhẹ giọng sâu xa nói: “Đồ đệ ngoan, việc lần này của vi sư thành công đều dựa vào ngươi đấy, ha ha ha…”
“Lão ma đầu?”
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc lại kiêng kỵ khiến cho người khác sợ hãi này, Thượng Quan Ngọc Lâm không khỏi hít hà một hơi, chợt phun ra từng ngụm máu đỏ tươi, hoảng hốt lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Ngọc Lâm nghẹn họng trân trối, cảm giác như tâm hồn nhỏ bé của mình đang phải chịu đựng hàng vạn thương tổn bạo kích, uất ức muốn hộc máu, tuy rằng hiện tại hắn ta đang không ngừng hộc máu…