Bị một người mà mình khinh thường và căm ghét bấy lâu nay lừa gạt trêu đùa một thời gian dài như vậy, trong phút chốc mặt mũi của quý công tử Thượng Quan Ngọc Lâm đã chuốc lấy nhục nhã quá lớn!
Tuy rằng hắn ta bị trọng thương không thể động, nhưng trong đầu vẫn không khỏi quay cuồng, toàn thân run rẩy, từng giọt nước mắt hối hận không ngừng chảy xuống, trong lòng hắn ta như có hàng ngàn con ngựa thảo nguyên lao vụt qua, đủ loại oán độc nguyền rủa, trong nội tâm điên cuồng gào thét, tất cả đều hướng về tên cao thủ ma đạo giả mạo đã trêu đùa hắn ta là Trác Uyên kia.
Trên thực tế, cỏ dại hèn mọn đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lòng tự ái của mình, giun dế nhỏ bé đến đâu cũng sẽ có giới hạn. Nếu người hắn ta làm nô dịch cho thật sự là một cường giả tuyệt thế, cao thủ ma đạo thì chắc chắn hắn ta sẽ chấp nhận, ai bảo người ta mạnh hơn hắn ta chứ.
Nhưng đối với người đồng lứa như Trác Uyên, tuy rằng trước nay hắn ta chưa từng nhận ra thực lực thật sự của đối phương, nhưng hiện tại dù trong lòng đã biết rõ thì hắn ta vẫn vô cùng bài xích!
Xem vậy nhưng hắn ta cũng là thiếu gia của Thượng Quan gia, đệ nhất thị tộc danh bất hư truyền ở Đông Châu, danh môn chi hậu, sao lại có thể chịu đựng sự nhục nhã đến từ một tên dân thường thấp kém như thế chứ? Hơn nữa lại còn là một kẻ không biết xấu hổ, vô lại nữa.
Cho nên, nếu ngay từ đầu hắn ta biết ma đầu mà hắn ta làm nô dịch cho là Trác Uyên thì có đánh chết hắn ta cũng không theo, thậm chí còn bằng mặt không bằng lòng, âm thầm hãm hại hắn.
Chính vì không biết ma đầu kia là thần thánh phương nào, lại khiến cho hắn ta cảm giác kính sợ nên mới không dám tùy tiện ra tay. Đây cũng là lí do tại sao ban đầu Trác Uyên dùng hắn ta làm quân cờ nhưng lại không để lộ chân thân.
Lúc này, nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Lâm đang lăn lộn trên mặt đất hối hận mà khóc ròng sau khi biết rõ chân tướng, Trác Uyên càng thêm chắc chắn rằng quyết sách của hắn lúc đó là đúng đắn đến mức nào!
Cao thủ phía sau màn thì nên có dáng vẻ của cao thủ phía sau màn, phải tạo ra một loại không khí thần bí cường đại, bằng không, nếu bị người khác biết được thì sẽ không còn sức uy hiếp, hắn cũng không thể sử dụng được nữa!
Mà những người nhìn thấy hành động quỷ dị của Thượng Quan Ngọc Lâm cũng không khỏi có chút nghi ngờ và khó hiểu. Làm sao vậy, có chuyện gì thương tâm à? Chắc không phải bị tiểu tử trước mặt tính kế đó chứ?
Chỉ là khóc thành bộ dạng này, khả năng chịu đựng tâm lí cũng quá kém cỏi rồi…
Cũng chỉ có mỗi Bách Lí Kinh Vĩ là miễn cưỡng hiểu được chút cảm giác lúc này của Thượng Quan Ngọc Lâm. Đây chính là một nỗi ô nhục của hoàng tộc, nỗi sỉ nhục của quý tộc và huyết thống bẩm sinh!
Những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh chưa từng trải qua thì làm gì hiểu được, chỉ khi bọn họ bị tên tiểu tử kia chơi đùa đến mức chết đi sống lại rồi tự mình chuốc lấy nhục nhã, đại khái bọn họ sẽ hiểu được cảm giác này. Nó giống như việc vua của một nước bị một tên ăn mày nhổ nước bọt trước mắt bao nhiêu người vậy!
Đây là một sự nhục nhã mà cả đời bọn họ cũng không thể nào rửa sạch, cho dù có giết chết người trước mặt này thì cũng không thể thay đổi được gì!
Nghĩ tới đây, hai mắt Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi nheo lại, chợt lóe lên một tia lãnh lẽo, hắn ta nhìn chằm chằm Trác Uyên nói: "Mặc dù tin tình báo giả này là do tên tiểu tử Thượng Quan Ngọc Lâm không biết thời thế này tự tiện quyết định, nhưng hẳn là trong đó vẫn có công lao của Cổ tiên sinh!"
"Ha ha ha… làm gì có, chẳng qua ta chỉ đe dọa hắn ta hơi quá một chút, để hắn ta diệt trừ ta càng sớm càng tốt, nên mới tự ý làm ra những chuyện ngông cuồng này thôi. Nhưng mọi chuyện cũng đều nằm trong dự liệu của ta cả, là ta muốn như vậy đấy!"
Trác Uyên nhướng mày, không khỏi cười nhạt một tiếng, hắn xấu xa nói tiếp: "Cho nên việc thừa tướng đại nhân nói đó là công lao của ta, ngẫm lại thì cũng không sai mấy."
A…
Đột nhiên, sau khi nghe được lời giải thích này, tiếng gào khóc của Thượng Quan Ngọc Lâm trong hầm động lại càng thêm lớn hơn. Rất rõ ràng, tâm hồn yếu ớt của hắn ta lại bị Trác Uyên đả kích thêm một lần nữa.
Vốn dĩ hắn ta muốn bày kế giết Trác Uyên, nhưng không ngờ lại bị người ta ra tay tính toán, không những không giết được mà còn gián tiếp giúp hắn đạt được mục đích.
Sao một người theo chủ nghĩa ích kỉ như hắn ta có thể chịu được chuyện này cơ chứ? Không ngờ rằng một người vẫn luôn lo lắng sợ sệt, đánh cược cả mặt mũi, làm ra những chuyện không có lương tâm, bận rộn cả nửa ngày trời lại đi làm việc cho người khác!
Mẹ nó! Tự tôn, tự tôn của ta, đều vỡ vụn hết rồi...
Thượng Quan Ngọc Lâm không ngừng kêu rên, nước mắt lưng tròng, dĩ nhiên đã khóc nhưng cố kìm nén tiếng nấc lại, từng giọt nước mắt âm thầm trượt dài xuống má…
Tuy rằng đám người kia thầm hận hắn ta nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất như thế thì trong lòng cũng hận không nổi, còn thương tiếc cho sự bất hạnh của hắn ta nữa. Mà không chỉ có đám người Thượng Quan gia nghĩ vậy, ngay cả Thượng Quan Phi Vân cũng cho là thế.
Mẹ nó, tiểu tử này đúng là không làm nên tích sự gì, đã thế còn muốn leo lên bảo tọa Đông Châu chi chủ, ta nhổ vào, hừ!
"Cổ tiên sinh thật sự là một tay tính toán đại tài. Một đời này Kinh Vĩ ta chưa từng phục ai, nhưng lần này không thể không nói bội phục với ngươi."
Sau khi gỡ hết tất cả khúc mắc trong một lần, Kinh Vĩ lập tức hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt nhìn Trác Uyên cũng trở nên kính trọng hơn phần nào. Chẳng qua vào lúc này, coi trọng đã không còn là coi trọng nữa, mà là một sự kiêng kị rất lớn. Có thể đánh ngã một đại nam nhân như Bách Lí Kinh Vĩ thì chắc chắn không hề đơn giản, hơn nữa còn tương đối nguy hiểm.
Kết quả, Bách Lí Kinh Vĩ khẽ liếc nhìn Trác Uyên hồi lâu, sau đó lại âm thầm quan sát xung quanh, xác nhận không có đồng bọn tiếp ứng, lúc này hắn ta mới vung tay lên ra lệnh cho hộ vệ đứng vây quanh Trác Uyên, lạnh giọng nói: "Cổ tiên sinh trí tuệ hơn người, mọi mưu đồ đều vô cùng hoàn hảo, không hề lộ ra một chút sơ hở nào. Ta nghĩ có lẽ ngươi đã sớm bày xong đường lui cho mình rồi nhỉ?"
"Ha ha ha… Thừa tướng đại nhân quả là người thông minh, nếu đã biết vậy thì còn cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, ra lệnh cho mấy hạ nhân phía dưới bao vây ta lại chứ?"
Nghe thấy những lời này, hai người không khỏi liếc nhìn nhau rồi đồng loạt cười to. Chỉ là Trác Uyên cười đầy chế giễu còn Bách Lí Kinh Vĩ thì liên tục cười lạnh.
Nhìn hai người như mũi nhọn đấu với đao sắc, đối đầu gay gắt, có cảm giác như kỳ phùng địch thủ gặp lương tài vậy.
Thượng Quan Phi Hùng và ba vị Chí cường giả cung phụng lập tức bị gạt qua một bên. Bị Bách Lý Linh Vĩ, Trác Uyên và đám người kia khinh thường.
Điều này không khỏi khiến cho cả mặt bọn họ không khỏi co giật, chợt cảm thấy vô cùng nhàm chán, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác giống như Thượng Quan Ngọc Lâm, đó là lòng tự trọng bị tổn thương mãnh liệt.
Ta van các ngươi đấy, các ngươi có thể nhìn qua đây một chút được không, dù gì ta cũng là cao thủ của Đông Châu Thượng Quan gia, nhưng các ngươi lại xem nhẹ chúng ta như thế, có biết là chúng ta xấu hổ lắm không hả!
Nhưng vào lúc này, ai mẹ nó nguyện ý chú ý tới bốn lão già không quan trọng này chứ, cho dù là chân thân của Thượng Quan Phi Vân cũng không thèm đếm xỉa tới nữa là.
Dù sao thì Xung Thiên Kiếm cũng đã không còn trên người của bọn họ nữa rồi.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một người đó chính là Trác Uyên! Trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ nghiêm túc và cảnh giác, Cổ đại sư này đã đùa bỡn với tất cả các cao thủ chỉ trong một đêm, vậy thì còn có kì sách nào có thể giúp cho hắn thoát thân nữa chứ? Bị nhiều cường giả tuyệt thế vây quanh như vậy, hắn lấy đâu ra tự tin, nhàn tình nhã trí, xác định bản thân có thể trốn thoát như thế chứ?
Bọn họ không biết, nhưng chính vì không biết nên mới càng phải thận trọng e dè, đề phòng mọi khả năng có thể xảy ra hơn nữa!
Đôi mắt xinh đẹp như làn thu lưu chuyển của Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm vào Trác Uyên đang đối mặt với hàng ngàn hào cường, trông hắn không chút lơ đễnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, nàng ta không khỏi giật mình.
Lúc này Trác Uyên càng khiến cho nàng ta thêm lạ lẫm hơn, nhưng không hiểu sao loại lạ lẫm này lại khiến cho tim nàng ta đập nhanh vô cùng, hai má đỏ bừng như đông máu.
Nàng ta chưa bao giờ ngờ rằng, tên luyện đan sư Thần Chiếu cảnh bình thường đến mức không thể bình thường hơn đã cứu nàng ta trong tiểu viện lại chính là một anh hùng cái thế, giữa vạn quân mặt không đổi sắc, lại còn lộ ra bá khí kinh người.
Loại bá khí trên thân Trác Uyên khác hoàn toàn so với khí chất vương giả trung hậu nho nhã kia của phụ thân nàng ta, đây chính là một loại khí tức của kẻ bề trên nắm giữ giang sơn.
Nhưng mà không thể không nói, rằng đối với một tiểu cô nương như nàng ta thì lại càng bị bá khí kiệt ngạo này của Trác Uyên hấp dẫn, khó có thể rời mắt khỏi hắn dù chỉ một chút.
Nhưng mà lúc này Trác Uyên lại không hề chú ý đến ánh mắt đang nhìn mình chăm chú kia. Dù sao thì hiện tại cũng đang có mấy ngàn con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nên hắn làm gì có tâm tư mà chú ý tới nàng ta cho được?
Khẽ liếc nhìn những người này một chút, cuối cùng vẫn chuyển hướng sang chỗ của Bách Lí Kinh Vĩ, Trác Uyên không khỏi cười tà một tiếng, sau đó thản nhiên nói: "Thừa tướng đại nhân, ngay từ đầu thì kịch bản của ta đã được định sẵn cả rồi, không có chuyện ta sẽ bỏ sót việc nào đâu."
"Thiên xu!"
Giọng nói vừa vang lên, con ngươi Trác Uyên bất giác co rụt lại, hắn lập tức bấm ấn quyết, sau đó quát nhẹ một tiếng!
Vù!
Chỉ trong phút chốc, một gợn sóng vô hình bỗng chốc nổi lên từ dưới chân của Trác Uyên, ngay sau đó, trên chín tầng trời mây, Bắc Đẩu Thất Tinh tản ra ánh hào quang chói lọi, rực rỡ như ánh sáng của vũ trụ, từ bên trong bỗng có một ngôi sao nện thẳng xuống mặt đất, đập trúng mảnh đất nhỏ dưới chân Trác Uyên, sau đó ánh sáng kia lập tức bao lấy hắn bên trong một trụ sáng nhỏ.
Con ngươi của Bách Lí Kinh Vĩ và những người khác không khỏi co rút lại, cực kì hoảng sợ mà nhao nhao che mí mắt lui lại về phía sau, không rõ ràng rốt cuộc trụ sáng này là thứ gì!
Đúng lúc này, không biết từ đâu mà lại vang lên một giọng nói già nua, người nọ vội vàng nói: "Đây… đây chẳng phải là đại trận Thượng Cổ Tinh Thần sao? Không thể nào, đáng lẽ nó phải thất truyền rồi mới đúng chứ, làm sao lại…"
"Cái gì, ngươi biết đại trận này sao?"
Thân thể hắn ta không khỏi run lên, Bách Lí Kinh Vĩ vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người kia không ai khác chính là một trong mười Trận Pháp đại sư thập nhất phẩm mà hắn ta mời về từ đế đô, hắn ta không khỏi vội vàng lên tiếng quát: "Ngươi đã biết đại trận này thì có biết rốt cuộc nó dùng để làm gì không?"
Người kia mặt đầy lo lắng mà giật mình nhìn trụ sáng chói mắt kia, giống như có chút si mê, nhưng đợi cho đến khi nghe thấy câu hỏi của Bách Lí Kinh Vĩ thì mới kịp phản ứng lại, vội vàng cung kính đáp: "Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, Đại Trận Tinh Thần có rất nhiều loại, tất cả đều đã bị thất truyền, đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy đại trận này, thật sự mà nói thì cũng rất kinh ngạc. Nhưng kết quả thế nào, tác dụng ra sao, lão phu cũng không rõ cho lắm."
"Vậy mà ngươi còn dài dòng cái rắm, hừ!"
Ngày bình thường Bách Lí Kinh Vĩ luôn luôn chiêu hiền đại sĩ nhưng lúc này cũng không nhịn được mà quát lớn thành tiếng, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Trác Uyên trong cột sáng thấy vậy, hắn không khỏi phì cười, sau đó thảnh thơi tự tại nói: “Thừa tướng đại nhân chớ giận, hắn không biết nhưng ta biết, dù sao thì cũng là lần cuối rồi, nói cho các ngươi biết cũng không sao cả, đây là đại trận Thượng Cổ Tinh Thần, đại trận Thất Tinh Thích, còn về công dụng thì…"
Nói đến đây, Trác Uyên hơi trầm ngâm một chút, bất giác lại nở nụ cười, hắn bỡn cợt nói tiếp: "Là … dịch chuyển!"
"Cái gì, là Truyền Tống Trận sao?"
Con ngươi Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi co rút kịch liệt, trong lòng vô cùng hoảng sợ, sau đó hắn ta vội vàng vung tay lên, hô to về phía mọi người: "Mau ngăn hắn lại, không được để cho hắn dịch chuyển khỏi nơi này!”
Rõ!
Nhìn thấy cảnh này, Bách Lí Kinh Vĩ nhất thời nheo mắt lại, hắn ta lo lắng siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.