Chương 13

Gió tháng 11
Cập nhật:
Sau khi buộc ch/ặt qu/an t/ài, đạo sĩ thở dài một hơi. Ông ta nói với mọi người: "Cách này không phải giải pháp lâu dài, tôi phải quay lại đạo quán lấy cây gỗ sét, như vậy mới xua đuổi linh h/ồn oán h/ận của họ, phải th/iêu x/á/c và ch/ôn cất mới có thể giải quyết triệt để chuyện này." Trước khi đi, ông ta dặn đi dặn lại: "Tối nay các người phải thức canh, giữ cho qu/an t/ài an toàn, không được để dây thừng bị lỏng hoặc đ/ứt." "Một khi mở qu/an t/ài, hậu quả không thể tưởng tượng được!" Sau khi ông ta đi, mọi người cũng dần tản đi, chỉ còn lại hai gia đình và một người phụ nữ. Những người lớn tuổi không thể thức khuya. Người phụ nữ ấy khuyên họ đi ngủ. "Mọi người đi nghỉ đi, tôi sẽ canh cho." Cha mẹ Triệu Dương yên tâm đi ngủ. Cha mẹ tôi thấy họ đi rồi, lập tức cũng đòi về nhà. "Đêm Giao Thừa, ngồi canh hai cái qu/an t/ài, thật là xui xẻo." "Đã đến mức này, còn chuyện gì có thể xảy ra nữa? Tôi không tin có kẻ lại muốn giúp người ch*t! Làm vậy chẳng phải lương tâm chó gặm sao?" Mẹ tôi vừa lầm bầm vừa khuyên bố tôi về nghỉ. Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh chỉ còn lại một người. Cô ấy vốn dĩ có cảm giác tồn tại rất mờ nhạt. Là người tên Nhược Nam. Một lúc sau, cô ấy mở cửa, nói: "Vào đi, họ đều đã ngủ rồi." Một người đàn ông bước vào. Là bạn của Triệu Dương, người trước đó bị mẹ anh ta đuổi đi. "Cảm ơn, chị là chị gái của Triệu Dương phải không? Cậu ấy thường xuyên nhắc đến chị." Cô gái cười khổ: "Thật sao, người ngoài nhìn vào đều nghĩ bố mẹ tôi chỉ có một đứa con trai thôi.” "Chỉ có A Dương là nhớ tôii." "Anh chưa rõ A Dương ch*t thế nào phải không?" "Ba tháng trước, bố mẹ tôi giới thiệu một cô gái vừa tốt nghiệp đại học cho A Dương, cô ấy rất ngoan ngoãn, bố mẹ tôi ép thằng bé đi gặp cô ấy, bắt nó cưới về." "A Dương đột ngột công khai mình là gay, nói rằng nó không muốn làm hại cô gái kia." "Bố mẹ tôi như sụp đổ, nói nó bị bệ/nh, nhân lúc thằng bé ngủ đã trói nó và đưa đi trung tâm cai nghiện, để người ta chữa trị cho nó." "Khi tôi biết chuyện, đến thăm thằng bé, nó g/ầy đi rất nhiều, nói năng lộn xộn, luôn nhận lỗi, nói rằng mình không thể thay đổi. Đáng thương lắm, tôi khóc và c/ầu x/in bố mẹ tha cho nó, nhưng họ không nghe lời tôi." "Lần cuối tôi gặp nó, nó đã bị điện cao áp gi/ật ch*t, cơ thể teo lại rất nhiều, những người ở đó nói nhân viên điều chỉnh sai điện áp, do lỗi kỹ thuật thôi." "Một người sống sờ sờ, cao hơn một mét tám, vừa mới ra trường không lâu, chỉ vì thích đàn ông mà bị chính cha mẹ đẻ gửi vào địa ngục..." "Ở nông thôn mà, đa phần là trọng nam kh/inh nữ, trong nhà tôi chẳng ai coi tôi là người, A Dương là đứa hiểu chuyện nhất, luôn nói chị không có ai nhưng còn có em trai, sau này em có tiền đồ, sẽ cho chị tự do, rồi chị hãy đợi em." "Thằng bé thực sự rất ngoan, sẽ chia cho tôi một nửa tiền tiêu vặt, học hành chăm chỉ, đậu vào trường đại học tốt, sau khi đi làm cũng chia một phần lương cho tôi, bảo tôi phải sống vì mình, đừng về nhà, chỉ cần giữ liên lạc với nó là được." Cô ấy cứ khóc mãi, trong khi đó, bên ngoài qu/an t/ài có âm thanh lạ phát ra. Cô ấy đang tháo sợi dây buộc tôi. "Bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy rất khổ sở, đáng thương, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra, tôi vẫn may mắn chán, ít ra tôi còn có em trai quan tâm tôi." Cô ấy vỗ nhẹ lên qu/an t/ài của tôi, nói nhỏ: "Cô gái này, rõ ràng là em gái, nhưng lại phải gánh vác cuộc đời anh trai, ch*t rồi cũng không thể thoát khỏi, cậu nói xem, làm sao cô ấy không oán không trách cho được?" "Tôi thật sự rất thương cô ấy, tôi muốn giải thoát cho cô ấy." "Cậu là bạn của A Dương, cậu giúp thằng bé đi." Nói xong, bên cạnh qu/an t/ài của tôi, cũng vang lên những tiếng xào xạc. Giọng của người đàn ông khàn đặc, tràn đầy nỗi buồn. "Lẽ ra tôi phải phát hiện sớm hơn, Triệu Dương lúc nào cũng vui vẻ và hoạt bát trước mặt tôi, tôi cứ tưởng cậu ấy là người vô lo vô nghĩ." "Là tôi có lỗi với cậu ấy." Nhưng có lỗi gì chứ? Nào ai biết được. Bởi vì không ai có lỗi cả.