Chương 2

Gió tháng 11
Cập nhật:
Tôi ngồi trên qu/an t/ài của mình, đung đưa chân. Lặng lẽ nhìn họ. Câu này cũng không có vấn đề gì. Đúng là vấn đề nằm ở phía nhà gái. Đám cưới này, dù có ch*t tôi cũng không muốn hoàn thành. Đột nhiên, một chàng trai ngồi lên qu/an t/ài của tôi, vai kề vai với tôi. Hỏi tôi: "Chị em, chị ch*t thế nào vậy?" Tôi quay đầu nhìn lại, anh chàng này mặc một bộ đồ cưới, trên ng/ực còn đính hai chữ "Chú rể". Cùng với chữ "Cô dâu" trên ng/ực tôi thành một cặp. Nhìn coi thì anh ta cũng khá trẻ. Cũng đẹp trai nữa. Không giống như th* th/ể của anh ta, dù đã được chải chuốt cẩn thận, xịt nước hoa, vẫn có một mùi khét không che giấu được. Th* th/ể của tôi, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa đỏ, không nhìn thấy vết thương nào hết. Anh ta không biết tôi ch*t như thế nào, cũng dễ hiểu thôi. Tôi mỉm cười nhẹ, thành thật nói: "D/ao cứa cổ, m/áu phun ra, rồi ch*t." Anh ta nhìn tôi đầy ngưỡng m/ộ: "Ôi trời, đúng là nữ trung hào kiệt." "Chắc đ/au lắm nhỉ? Tôi rất sợ đ/au, không dám đâu." Anh ta tưởng tôi t/ự s*t. Đã nói đến mức này rồi, tôi cũng tiện miệng hỏi lại: "Thế anh ch*t thế nào?" Người đàn ông nhe răng cười đầy thần bí: "Nói ra chắc cô không tin, tôi bị điện gi/ật ch*t." Ồ, đúng là xui xẻo. Bị dây điện cao thế rơi trúng à? Ch/áy đen thế này rồi. Tôi vỗ vai anh ta, an ủi: "Nén bi thương." Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, liếc một cái rồi cũng đáp lại: "Cô cũng vậy." Hai kẻ đã ch*t, ngồi trên qu/an t/ài, an ủi nhau "nén bi thương". Năm nay đúng hài Tết chiếu sớm..