Chương 1
Tôi đột nhiên bị cơn đ/au đ/á/nh thức.
Cái loại cảm giác này giống như là bị vô số mũi kim đ/âm vào trong người, khiến cho tôi không kh/ống ch/ế được tràn ra một ít tin tức tố.
Là vị đào, ngọt đến có chút rõ ràng.
Tôi cẩn thận vén rèm giường lên, sau khi nhìn một vòng ký túc xá không thấy một bóng người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, tôi liền vội vàng lấy ra một liều th/uốc ức chế nhanh chóng tiêm vào cánh tay mình.
May mà ba người bạn cùng phòng khác cũng là Alpha không có ở đây.
Nếu không, chuyện tôi lần thứ hai phân hóa thành Omega sẽ bị bại lộ.
Nghĩ đến chuyện khiến người ta phiền lòng này, tôi không khỏi cảm thấy càng thêm mệt mỏi.
Đang miên man suy nghĩ chờ cơn đ/au biến mất thì cửa ký túc xá có tiếng động truyền đến.
Tôi hoảng hốt quay đầu.
Liền thấy bạn cùng phòng Bùi Thời Nhiên đang xách theo một cái áo khoác đi vào.
Bùi Thời Nhiên sao lại về sớm như vậy chứ?
Tôi vội vàng giấu ống tiêm đã rỗng trong tay ra phía sau lưng, muốn giả vờ như không có việc gì mà chào hỏi một cái.
Nhưng bất ngờ thay, bước chân của Bùi Thời Nhiên dừng lại một.
Trong nháy mắt tim tôi như muốn thắt lại, cậu ấy nhướng mí mắt thản nhiên nhìn về phía tôi:
“Diệp Tri Hạ, cậu có ngửi thấy mùi tin tức tố Omega không?”
“Cậu... cậu có thể là ngửi nhầm rồi đi, ký túc xá của chúng ta ở đâu ra Omega chứ?”
“Chỉ có tôi đây là Beta ở cùng với ba người Alpha các cậu thôi.”
Tôi lắp ba lắp bắp trả lời cậu ấy.
“Vậy sao?”
“Đúng….đúng đó.”
Nói xong, tôi kéo ra một nụ cười ôn hòa nhất.
Bùi Thời Nhiên không lên tiếng, cặp mắt đen dài hẹp đ/á/nh giá tôi từ trên xuống dưới, mang theo một chút ý tứ dò xét.
Khi tôi cho rằng cậu ấy đã tin lời tôi nói rồi, cậu ấy lại trực tiếp nhấc chân đi thẳng về phía tôi.
Tôi lập tức h/oảng s/ợ lùi về phía sau hai bước, nhưng vẫn bị Bùi Thời Nhiên ép tới trước giường.
Cậu ấy có lẽ là vừa đi đ/á/nh bóng trở về, lúc đến gần trên người có một chút mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Nhưng trộn lẫn bên trong là tin tức tố vị Linh sam, làm cho đ/au đớn còn sót lại trên người tôi lập tức biến mất như không.
Còn hết sức thoải mái.
Một liều th/uốc ức chế còn chưa kịp phát huy tác dụng, Bùi Thời Nhiên vô tình phóng thích một ít tin tức tố đã khiến tôi khôi phục lại bình thường.
Tôi âm thầm sợ hãi trong lòng.
Nhưng lúc này, Bùi Thời Nhiên lại hít hít mũi:
“Diệp Tri Hạ, mùi vị này hình như là tỏa ra từ trên người cậu đó.”
“Còn là vị đào nữa đó nha.”