Chương 10
Cơn đ/au trên người đột nhiên rút hết.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe mấy cậu bạn Omega phát ra mấy tiếng hét kìm nén:
“Bùi Thời Nhiên!”
“Đậu má, sao cậu ấy lại tới đây chứ? Cậu ấy cũng không tham gia câu lạc bộ của chúng ta mà đúng chứ?”
“Vị Linh sam! Hóa ra là mùi này là của Bùi Thời Nhiên!”
“Vãi, tin tức tố của cậu ấy bá đạo quá đi! Tin tức tố của tôi không chống nổi đây này!”
Tôi gi/ật mình, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Bùi Thời Nhiên vừa cất ô, vừa đi về phía của tôi đang đứng.
Trận mưa gió hôm nay quả thực đến có chút đột ngột.
Nam sinh mặc áo khoác ngoài màu đen, cổ áo kéo lên chấm cằm.
Thân hình cao ngất, g/ầy gò cao lớn, trong mưa phùn gió nghiêng vừa thấy đẹp trai vừa cảm thấy có chút không chân thật.
Cậu ấy đi đến đứng bên cạnh tôi, liếc nhìn Cao Vĩ đang đổ mồ hôi lạnh:
“Còn có việc gì à?”
“Không...... Không có.”
“Vậy phiền cậu cút đi dùm cho.”
Nói xong, sắc mặt Cao Vĩ càng thêm trắng bệch.
Cậu ta vừa tức gi/ận lại vừa bất lực trừng mắt nhìn Bùi Thời Nhiên, xoay người rời đi.
Kết quả đi được hai bước thiếu chút nữa úp mặt té xuống đất, trông rất chật vật.
Điều hiển nhiên là, cậu ta đã bị Bùi Thời Nhiên đơn phương áp chế. Trước mặt Alpha cao cấp, cậu ta đã thất bại thảm hại.
“Đi thôi.”
“Đi...... hả? Bùi Thời Nhiên, cậu tới đón tôi hả?”
Tôi há hốc mồm không thể tin được.
“Ừm, đoán chắc là cậu không mang ô theo.”
“Cám ơn.”
Tôi bất ngờ trong giây lát, cảm giác trái tim mình như rơi vào trên kẹo dẻo mềm mại.
Bùi Thời Nhiên, thật tốt mà.
Mang theo đủ loại ánh mắt cùng xì xào bàn tán của người khác, tôi chui vào dưới tán ô của cậu ấy rời đi.
Đi chưa được hai bước, gió thổi đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.
Quần tôi bị cơn mưa phùn tạt vào đã ướt không ít.
Tôi âm thầm kêu khổ, nhưng lại ngại tiếp xúc với Bùi Thời Nhiên quá gần.
Vốn là ô cũng không lớn, nếu còn cố tình chen chúc với người ta, vậy thì tôi đây làm người cũng quá không biết thân biết phận rồi.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cánh tay để bên ngoài của tôi, sau đó ôm vào trong.
Sự khác biệt giữa Alpha và Omega được thể hiện rõ ràng.
“Trốn cái gì?”
“Cám ơn......”
Tôi cười ngoan ngoãn, sau đó không nhúc nhích gì thêm nữa.
Chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của cậu ấy dán lên trên cánh tay tôi, có chút nóng đến dọa người.