Chương 12

Thiếu Nữ Nhứ Nhứ Niệm - 少女絮絮念
Cập nhật:
Sau khi nhìn thấy Bùi Thời Nhiên vào phòng vệ sinh, tôi do dự một lát, vẫn đi tới trước tủ quần áo của cậu ấy. Ý muốn vươn tay, rồi lại hậm hực thu tay về. Lấy? Hay là không lấy đây? Nếu Bùi Thời Nhiên biết tôi lấy tr/ộm quần áo của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cho rằng tôi là loại người bi/ến th/ái gì gì đó? Nhưng nếu không lấy, lại sợ lúc cắm trại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ôi, làm sao đây. Nếu không, trước tiên xem thử một chút trên quần áo của cậu ấy có tin tức tố hay không đi. Tôi hít sâu một hơi, kéo tủ quần áo của cậu ấy ra, tiện tay lấy một chiếc áo khoác màu đen ra ngoài. Trái tim khẩn trương đ/ập thình thịch, ngay cả tiếng lách cách rất nhỏ phát ra khi cửa phòng vệ sinh mở ra cũng không chú ý tới. Cầm áo khoác Bùi Thời Nhiên, tôi đưa mặt lại gần. Mùi nước giặt nhàn nhạt thơm ngát, là mùi vị bình thường trên người cậu ấy. Mặt tôi nóng lên, đồng thời lại nghi hoặc không thôi. Hả? Vậy còn tin tức tố đâu? Chẳng lẽ là bởi vì sau khi tắm xong không còn nữa sao? Gấp ch*t tôi rồi. Vừa định tiếp tục cẩn thận ngửi, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt: “Diệp Tri Hạ, cậu đang làm gì vậy?” Tôi đứng hình, lập tức hoảng lo/ạn quay đầu. Liền thấy Bùi Thời Nhiên tựa vào tường, ánh mắt sâu xa không rõ nhìn tôi. Trong nháy mắt hô hấp của tôi như muốn ngưng lại, cả người giống như kẻ khờ. Tôi lúc này đâu, vô cùng muốn xuyên không trở về nửa phút trước, bỏ ra một số tiền thật lớn c/ầu x/in chính mình đừng bao giờ mở cánh cửa này ra. Tôi nuốt nước miếng, khô khan giải thích: “Thì chuyện là, tôi... tôi thấy có gián chui vào tủ quần áo của cậu, cho nên mới mạo phạm mở tủ quần áo của cậu ra, ha ha ha…” Bùi Thời Nhiên hình như cũng không tức gi/ận, ngược lại trong ánh mắt mang theo một chút hứng thú: “Vậy bây giờ đã bắt xong gián chưa?” “Bắt… bắt xong rồi….” Tôi cười gượng hai tiếng, vội vàng gấp quần áo của cậu ấy lại đặt trở về: “Không có gì nữa rồi, tôi đi ngủ trước nha.” Bùi Thời Nhiên chỉ cười một cái, ngược lại không nói thêm gì. Từ trong tủ tìm ra một cái quần mới liền đi vào nhà vệ sinh. Tôi không dám đối mặt với cậu ấy nữa, đem theo khuôn mặt đỏ bừng, trực tiếp vừa lăn vừa bò lên giường của mình. Sau đó đối với không khí không tiếng động mà thiểu năng phát đi/ên. A a a a a! Bùi Thời Nhiên khẳng định là cảm thấy tôi rất bi/ến th/ái! Tự hỏi chính mình, phải làm sao phải làm sao đây? Đúng là nghiệp chướng mà!