Chương 2
Sau khi học hết ca 1 môn chuyên ngành, tôi vốn định về kí túc xá, lại quay người đi sân bóng.
Quả nhiên, Chu Cần đang đ/á/nh bóng với mấy nam sinh khác.
Vô cùng sôi nổi, hormone bùng n/ổ.
Xung quanh có không ít nữ sinh vây quanh.
Có lẽ nam sinh ra mồ hôi, nên tiện tay kéo vạt áo lên lau lau mồ hôi trên trán.
Cơ bụng với những đường cong rõ ràng lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Các cậu nhìn Chu Cần khoa Thể dục kìa, đẹp trai quá! Cậu ấy có cơ bụng tám múi!”
“Tớ nghe nói cậu ấy rất hiền lành, bình thường cũng không đi bar với đám con trai đó.”
“Haiz, tuy cậu ấy đẹp trai lại tốt bụng, nhưng cậu ấy lại mồ côi.”
“Hả, mồ côi à, thế chắc là rất nghèo nhỉ?”
“Nhưng mà đẹp trai như này, mồ côi thì mồ côi, lát nữa tớ đi tỏ tình với cậu ấy, chờ tớ có được cậu ấy đi.”
Tôi đứng cạnh nghe thấy hết, nét mặt từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt, nhìn trận đấu trong sân.
Tới khi Chu Cần ném xong một quả bóng, trùng hợp nhìn về phía tôi, anh bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Tôi cong cong mắt lại, giơ ngón cái về phía anh, bảo anh cố lên.
Bấy giờ Chu Cần mới gãi gãi đầu, tiếp tục chạy.
Trận đấu sau đó, anh như được tiêm m/áu gà.
Show đủ loại, rất nhanh đã kết thúc trận đấu.
Mấy cậu con trai cười hi hi ha ha vỗ vai anh trêu chọc, anh lại vừa thu dọn túi đồ, vừa ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Như thể sợ tôi đi mất.
Đương nhiên là tôi không đi, tôi đứng dưới bóng cây, cười tủm tỉm chờ anh.
Chu Cần tùy ý viện cớ để qua loa với mấy người bạn kia, rồi chạy lẹ về phía tôi.
Khi đứng trước mặt tôi, còn ngượng ngùng che giấu hơi thở hổ/n h/ển do lúc nãy đ/á/nh bóng.
Có lẽ là sợ mùi mồ hôi trên người làm tôi ngộp, nên không dám đứng quá gần.
“Lê An, sao cậu lại tới đây?”
“Đi qua nhìn thấy cậu đ/á/nh bóng, cho nên ở lại để xem một chút.”
“Chu Cần, cậu giỏi thật đấy, ném cú nào vào cú nấy, ngưỡng m/ộ quá.”
Tôi nhẹ nhàng khen anh, còn đưa cho anh một tờ giấy ăn.
Mặt của Chu Cần lại đỏ lên thêm.
“Nếu cậu muốn chơi, tôi có thể dạy cậu.”
“Được đó, vậy tôi mời cậu ăn một bữa cơm, coi như là học phí nhé.”
Tôi nghiêng nghiêng đầu.
Anh có hơi bất ngờ, mắt hơi mở to ra, sau đó cứ lắc đầu liên tục.
“Thôi để tôi mời cậu đi.”
Tôi giả bộ không vui.
“Không được, đừng có tranh với tôi.”
Chu Cần lập tức không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi đến canteen.
Lúc này, có một bạn nữ thẹn thùng gọi Chu Cần lại.
Là người ban nãy nói muốn tỏ tình anh.
“Chu Cần, cậu có thể đến đây một chút không, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Bước chân Chu Cần hơi ngưng lại.
Đột nhiên, tôi ho khan một tiếng.
Sự chú ý của anh lập tức quay về trên người tôi.
“Sao thế, Lê An?”
Tôi đáng thương bĩu bĩu môi, lông mi rủ xuống.
“Đói quá nên hơi đ/au dạ dày.”
“Nhưng không sao đâu, cậu đi tìm người ta trước đi, tôi chờ cậu chút nữa.”
Chu Cần làm gì còn để ý tới bạn nữ đó, lập tức đưa tôi đi về phía canteen.
Tôi tỉnh bơ quay đầu liếc bạn nữ kia một cái, trong lòng khẽ cười nhạo.