23. Ngày hôm sau, ta bị nhũ mẫu gọi tỉnh. Sắc mặt người trịnh trọng: "Tiểu thư, phu nhân thắt cổ t/ự v*n rồi.” Phu nhân. Thắt cổ t/ự v*n rồi. Mấy chữ kia từng chút từng chút quanh quẩn,ồn ào bên tai ta, làm mắt ta mơ hồ không rõ, làm ta trời đất quay cuồ/ng, ồn ào đến mức tai ta ong ong. Hình ảnh mẫu thân thắt cổ t/ự s*t lại xuất hiện trong đầu ta, những hình ảnh da thịt hôi thúi, mùi tanh tưởi, mẫu thân cười nói, mẫu thân muốn rời đi. Bỗng nhiên hình ảnh biến đổi, Sở Thư Doanh nói với ta: "Đi đi." Hóa ra là từ biệt ta. Ta không tin. Ta không tin. Ta từ trên giường mà xoay người xuống đất, nhưng vì động tác quá nhanh mà ngã trên đất. Ta bất chấp đang đ/au mà bò dậy, chạy như đi/ên trên đường. Nhũ mẫu đuổi phía sau ta: "Tiểu thư, người chậm một chút, người chậm một chút." Sao có thể chậm được đây ? Ta muốn nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa. Ta có thể tới kịp không ? Tới kịp để c/ứu Sở Thư Doanh. Cũng c/ứu mẫu thân ta.