24. C/ứu không được. Giống như ngày đó ta cũng không c/ứu được mẫu thân. Sở Thư Doanh mặc bộ đồ trắng, lấy sợi vải vàng , thắt cổ t/ự v*n trong mật thất trước kia mẫu thân t/ự v*n. Một bên trên giường, phụ thân nằm không nhúc nhích. Người mở to mắt, dưới cằm đầy râu, mắt đầy tơ m/áu, như cỏ lụi tro tàn mà nhìn về phía Sở Thư Doanh. Môi người cứ mở ra rồi khép lại, cổ họng khàn đặc nhưng không phát ra âm thanh nào. Ta ghé sát lại mới miễn cưỡng nghe rõ. Người gọi chính là: "D/ao Nương...." Thế nên, phụ thân, tới lúc nào người mới biết người đó là Sở Thư Doanh, không phải mẫu thân? Tại sao lấy được thì chà đạp,mất đi rồi lại hối h/ận? Thế nhưng, không quan trọng nữa rồi. Dù sao cũng đều mất. Trên đất còn di thư Sở Thư Doanh lưu lại. Rất ngắn. -- Hoắc Ninh trúng đ/ộc, ta hạ. 7 ngày sau ch*t, không chữa được. Ta đứng dưới x/á/c bà mà nhìn. Khuôn mặt bà điềm tĩnh. Một chút không hề giống như là đi tìm cái ch*t. Mà giống như thực hiện lời hứa nào đó. Ta nhẹ giọng nói với phụ thân: "Phụ thân, người xem, người cũng không thể c/ứu bà ấy." Phụ thân không phản ứng lại, trên mặt dày đầy tử khí, thậm chí ta còn hoài nghi, người có thể sống tới ngày thứ 7 hay không. Ta hy vọng người có thể sống tới ngày 7. Sở Thư Doanh cũng hy vọng thế. Phụ thân, người đ/au một chút đi, đ/au nhiều một chút. Sở Thư Doanh từng nói với ta một câu: Người phụ lòng người khác nên nuốt một nghìn cây kim.