Chương 18

Trang Tiểu Bạch
Cập nhật:
Hôm sau, tôi ngủ đến trưa mới xuống lầu m/ua đồ ăn sáng. Người mặc thường phục bảo vệ tôi đứng canh ở cổng khu dân cư, không đến gần. Nhưng khi tôi định đi xa hơn, rẽ vào cửa hàng nhỏ ven đường thì điện thoại bỗng nhận được tin nhắn qua WeChat. "Cô Trần ơi, cô định đi đâu ạ? Để chúng tôi giúp được không?" Kể từ sự việc hôm qua - khi tan làm tôi đột ngột đổi lộ trình rồi va phải tử thi - thái độ cảnh sát đã trở nên thận trọng hơn. Ngoài việc bảo vệ thuần túy, họ còn ẩn chứa chút ý giám sát. "Điện thoại tôi có chút trục trặc, nghe không rõ. Tôi định đi sửa. Nếu không được sẽ quay về ngay." Dứt lời, tôi dừng chân trước bảng hiệu tiệm sửa chữa. Tin nhắn phản hồi nhanh chóng hiện lên: "Được ạ. Chúng tôi không hạn chế quyền tự do của cô, chỉ cần thông báo trước khi đến khu vực xa." "Cảm ơn." Buông điện thoại, tôi bước vào tiệm. Không gian chật hẹp. Ông chủ tiệm gù lưng ngồi sau quầy kính tủ bám bụi, mắt cúi xuống mải mê với chiếc điện thoại tháo dở. Đầu đội mũ len đen ép mái tóc dài lởm chởm, chiếc áo khoác lấm lem vận trên người rộng thùng thình. Duy đôi bàn tay thon dài trắng nõn thoăn thoắt tháo linh kiện là khác biệt hẳn. Tiếng chủ tiệm vang lên khàn khàn, vẫn không ngẩng mặt: "Cần gì?" Tôi siết ch/ặt vật trong túi áo bên phải: "Tiệm có nhận phá khóa điện thoại cũ mã hóa không? Tôi quên mật khẩu rồi, nhưng trong máy có tài liệu rất quan trọng." "Điện thoại?" Ông ta dừng tay luôn, "Mẫu gì? Đưa tôi xem thử." "Chờ chút ạ." Gã gật đầu, ánh mắt dõi theo bàn tay trái tôi thọc vào túi áo. "Ôi, xin lỗi bác! Tôi đi vội quên mang theo máy rồi!" Để tăng độ tin cậy, tôi lật toang hết túi trái ra. Ngẩng lên đối diện gương mặt nửa cười nửa không: "Điện thoại để túi trái hả?" Lại là người quen. Hôm trước, trên tàu điện chúng tôi đã từng một lần chạm mặt. Bây giờ gã đã bỏ khẩu trang và mắt kính, vẻ ngoài học sinh tiêu tan sạch. Dáng người cao g/ầy cùng làn da trắng từng toát lên sự hiền lành nay biến thành thứ u uất dưới khí chất sắc lạnh. "Phát hiện từ lúc nào?" Bị lộ tẩy, tôi hỏi thẳng. "Từ lúc vừa vào cửa." Gã điềm nhiên trả lời, "Áo khoác không vừa người, lấy tay che mặt, đứng khom khom hướng nghiêng vào quầy. Chủ tiệm sửa chữa nhiều năm không có tư thế thế này." Thực ra, dấu hiệu lộ đầu tiên nằm ở đôi tay. Thao tác tháo máy quá nhanh nhẹn lại trắng nõn bất thường. Từ dáng đứng khom lưng, giọng khản đặc cho đến áo khoác xơ x/á/c - tất cả đều cố khắc họa hình ảnh người trung niên bê tha. Nhưng con người đó lại không thể sở hữu đôi bàn tày trẻ trung đến thế. Một khi đã phát hiện bất ổn, mọi chi tiết liền lộ ra như bu Lyme chằng chịt. Gã gằn gặt: "Cô nh.ạy cả.m hơn tôi tưởng." Người đàn ông đứng dậy, l/ột bỏ bộ tóc giả và áo khoác, trở lại nguyên dạng thanh niên cao g/ầy. "Phát hiện bất ổn ngay cửa mà không bỏ chạy, lại còn nhắc đến điện thoại cũ khóa mã... đang dò xét tôi đúng không?" "Vấn đề bây giờ là, cô không muốn đưa máy cho tôi - trong khi tôi nhất định phải lấy được." Ánh mắt gã không rời khỏi túi áo bên phải của tôi. Trong khe hẹp, dáng vóc cao lớn của y chất đầy sức ép. Tôi lùi một bước: "Cảnh sát vẫn đứng ngoài kia. Cử động đáng ngờ nào cũng khiển tôi hét lên. Các cậu cảnh sát sẽ vây cửa, dù kh/ống ch/ế được tôi ngay lập hổng ra được." Đối phương yên lặng sau quẩy, ánh mặt lóa lên góc tôi quen thuộc - thứ ánh sánchez lạnh giá nhuốm phân vân.