Chương 20
“Thứ các anh đang tìm là gì?”
“Không thể nói.”
Có lẻ nhìn thấy vẻ sợ hãi thấp thoáng trên mặt tôi, người đàn ông trước mặt chùng giọng: “Thường dân vô tội, giữ ngọc là tội. Cô giữ đồ vật tai họa này bên mình, chỉ chuốc lấy phiền phức. Chi bằng giao nộp ngay đi.”
“Vụ án sẽ kết thúc nhanh hơn cô tưởng. Bạn trai Trần Kiều Kiều bất mãn vì cô làm streamer, nghiện rư/ợu đ/á/nh đ/ập lâu nay. Một tuần trước khi cô ta ch*t, hắn liên tục đe dọa sẽ gi*t nếu còn qu/an h/ệ với người khác. Đến lúc hung thủ bị bắt, nhưng người chủ mưu đằng sau cũng sẽ khóa ch*t cô. Một mình cô sao chống lại họ được!”
Tôi cãi lại: “Nhưng th* th/ể đã từng bị đ/á/nh cắp rồi mang đi phi tang lần hai. Hiển nhiên đây không phải vụ mướn gi*t thông thường, cảnh sát thế nào cũng chú ý...”
“Điều đó không quan trọng. Nếu tôi không lầm thì bạn trai Trần Kiều Kiều giờ đã bị bắt rồi.”
“Sao anh biết? Tôi cớ gì phải tin anh?”
“Tôi có ng/uồn tin riêng. Không tin thì cứ xem thông báo chính thức.”
Nửa tin nửa ngờ, tôi lấy điện thoại xem tin tức địa phương.
Ngỡ ngàng khi có thông báo đăng vài phút trước: “Qua điều tra, bạn trai Triệu mỗ mỗ (28 tuổi) có mâu thuẫn tình cảm lâu dài với Trần mỗ mỗ (26 tuổi), là nghi phạm quan trọng. Hiện cảnh sát đã kh/ống ch/ế Triệu mỗ mỗ, sẽ công bố thông tin kịp thời.”
Người đàn ông thẫn thờ, rõ ràng đã biết trước tin này từ trước khi nó được đăng.
Căn phảng lặng ch*t.
Trong khi kẻ sau quầy thì thảnh thơi trái ngược, xem như mình nắm chắc phần thắng.
Hắn không nhận ra, tôi đã lặng lẽ lùi dần đến sát cửa.
Thời cơ đến, tôi dùng lưng đẩy tung cửa tiệm.
Vẻ tự tin trên mặt hắn vỡ vụn, ngơ ngác:
“Có ý gì đây?”
“Không có ý gì, chỉ là tôi không tin anh thôi.”
Thực ra trước khi bước vào tiệm này, tôi mãi không hiểu lời đe dọa trong note điện thoại để làm gì.
Nếu chỉ muốn che giấu qu/an h/ệ giữa tôi và họ, chỉ cần xóa hết chat là tôi đành bó tay.
Vậy cớ gì phải để lại câu ấy?
Thời gian chỉnh sửa note mới là kẽ hở. Nếu bị cảnh sát phát hiện, sẽ vạch mặt kẻ nội gián.
Thế mà họ vẫn mạo hiểm.
Giờ thì tôi hiểu.
Lời nhắn này không chỉ để u/y hi*p, mà sâu xa hơn chính là đ/á/nh sập niềm tin của tôi vào cảnh sát.
Bởi với người bình thường lâm nguy, cảnh sát là hy vọng duy nhất.
Gi/ật sập niềm tin đó, sẽ khiến tôi hoảng lo/ạn đến mức coi hợp tác với chúng như cọc c/ứu sinh.
Như lão ta khi nãy, nhấn mạnh hiểm cảnh của tôi, bóng gió cảnh sát không đáng tin. Dù hung thủ bị bắt, chủ mưu vẫn ung dung. Tất cả đều để dồn tôi vào chân tường.
Nhưng sự thực là điều đó không chứng minh được đội của họ đáng tin!...
Ra khỏi cửa hàng, tôi lững thững hướng vào khu dân cư.
Lòng nặng trịch nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm.
Xốc lại tình huống hiện tại nhất:
X/á/c nhận được chiếc USB cực kỳ quan trọng, có hai phe đang truy lùng.
Một là hung thủ sát nhân cùng chủ mưu. Phe còn lại là hắn và nhóm cảnh sát giả.
Không, chưa hẳn toàn là giả.
Họ lấy được thông tin khẩn cấp của tôi, còn để lại lời đe dọa trong điện thoại làm vật chứng, chứng tỏ có thể đột nhập được nội bộ cảnh sát.
Nhưng phương đối với cảnh sát thường phục bên ngoài lại kiêng dể, chắc hẳn tay trong chưa đủ quyền cao chức trọng?
Chí ít trình độ kiểm soát vẫn có hạn...
Còn đám đen khi trước?
Trần Kiều Kiều bị hại trong khoảnh khắc. Nếu hung thủ định tìm vật gì thì quá phi lý.
Chỉ có cách lý giải: Hắc y nhận nhiệm vụ đơn giản và tàn đ/ộc hơn - Để đậy đầu, bịt miệng.
Ngo giá tìm, một phái tiêu.
Tội phạm dùng th/ủ đo/ạn tương tự, thế như lập trường hoàn toàn đối lập.
Những gì lão ta vừa nói, một nửa là sự thực.
Ổ USB quả thực nguy hiểm, mang theo bên người là mang họa. Mà nghĩ lại, đây cũng là cơ hội sống duy nhất.
Giữ khư khư đồ vật này, hắn mới còn kiêng kị không hành động tùy tiện.
Kẻ chủ mưu cũng lo sợ tôi hợp tác với phe đối địch.
Nhưng nếu tôi giao ra, tay không mà vướng vào vụ này, đích thị khó sống.
Vậy trước hết, hãy tìm cách mở khóa xem trong USB có gì!
Vừa nghĩ, tay tôi siết ch/ặt cái USB trong túi, chợt nhớ đến vị cảnh sát tên Triệu Vũ.
Rốt cuộc hắn là ai?
Sao USB hắn lưu giữ khiến nhiều phái tranh đoạt đến thế? Mà trong chuyện này, ngay cả lập trường cảnh sát dường như không đồng nhất?
Hơn nữa, vụ t/ai n/ạn gi*t ch*t hắn...đúng là ngẫu nhiên sao?