Điên Rồi, Đại Phản Diện Thích Tôi!!

N.T.Hiền
Cập nhật:

Chương 14

Hôm nay Minh Nhật dậy sớm hơn mọi khi, mọi khi thì giờ này ắt hẳn cậu sẽ ngủ như chết ai gọi cũng không chịu dậy. Nhưng hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Hạ Văn nên Minh Nhật quyết tâm dậy sớm mua quà cho Hạ Văn vì có thể đây là lần cuối cậu cùng Hạ Văn đón sinh nhật của hắn. Minh Nhật cố gắng tranh thủ thời gian nhất có thể bởi bây giờ là 5 giờ sáng, sẽ mất một lúc để cậu vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng sau đó 7 giờ là phải đi học rồi nên không thể chậm được. Bây giờ Minh Nhật đang lởn vởn quanh trung tâm mua sắm, cậu vẫn chưa biết được nên mua gì cho Hạ Văn. Nếu lúc trước Hạ Văn ở nhà cũ thiếu thốn đủ điều nên rất dễ chọn đồ mua cho hắn. Còn bây giờ Hạ Văn lại chả thiếu thứ gì làm cậu không biết nên mua gì mới phải. Có vẻ thấy cậu cứ đi loanh quanh mãi mà chả mua gì nên một chị nhân viên đến hỏi thăm " không biết là em đang muốn mua gì nhỉ ". Thấy chị nhân viên ra hỏi thăm cậu liền hỏi " em muốn mua quà sinh nhật cho bạn á, mà chưa biết nên mua gì " Chị nhân viên như hiểu ra rồi cười đáp " em mua cho bạn gái đúng không, chị thấy em phân vân mãi ". " ...." Minh Nhật cạn lời, Hạ Văn hắn là con trai! Mà quan trọng hơn bạn gái gì ở đây. Cậu còn là học sinh đó nha và nhà trường cấm yêu đương, cậu là một học sinh gương mẫu nên tuân thủ nội quy là đương nhiên rồi trừ thằng bạn thân ra. Minh Nhật :" không phải đâu ạ, bạn em thôi. Cậu ấy là con trai " Minh Nhật cố giải thích cho chị nhân viên hiểu để tránh hiểu lầm. Chị nhân viên tự nhiên còn cười nhiều hơn lúc nãy " À ~ ra vậy ". Minh Nhật có cảm giác hình như chị nhân viên hiểu càng sai hơn thì phải, nhưng mà cậu cũng lười giải thích nên thôi vậy. Minh Nhật mặc kệ chị nhân viên kia hiểu gì thì hiểu mà chú tâm suy nghĩ nên tặng quà gì cho Hạ Văn để sinh nhật 18 tuổi của Hạ Văn thật ý nghĩa. Chị nhân viên :" Nếu vậy em thử mua cái này xem " lấy ra một đôi giày thể thao " con trai thường thích vận động mà không phải sao. Nếu em mua cái này ắt hẳn bạn em sẽ rất thích " Chị nhân viên đưa cho cậu một số mẫu mã mới nhất cho cậu xem tham khảo, mấy mẫu giày này luôn được các bạn trẻ yêu chuộng. Minh Nhật tự nhiên nghĩ đến câu : mua quà thì không nên mua giày, ý tứ là người kia sẽ bỏ đi mất. Nghĩ vậy cậu cũng chả muốn mua nữa mà không hiểu tại sao lại vậy. Minh Nhật :" Có món đồ nào khác không ạ, quà mà tặng có ý nghĩa chút ý ạ ." Minh Nhật quay ra hỏi chị nhân viên. Chị nhân viên suy nghĩ một lúc rồi nói " nếu em muốn tặng quà cho người y.... à bạn thì chị nghĩ em tự chọn sẽ có ý nghĩ hơn " chị nhân viên nở nụ cười thân thiện với cậu. Thấy chị nhân viên nói cỏ vẻ đúng Minh Nhật liền quyết định đi mua một chiếc đồng hồ cho Hạ Văn. Vì khi hắn xem đồng hồ thì ắt hẳn sẽ nhớ đến cậu, nghĩ vậy cậu liền vui vẻ mà đi mua một chiếc đồng hồ cho Hạ Văn. Khi mua xong cậu còn kêu nhân viên đóng gói cẩn thận, nhìn hộp quà trên tay cậu bất giác mà cong khoé miệng. Vì mải chọn đồ cho Hạ Văn nên suýt thì Minh Nhật đến muộn . Hạ Văn nhìn cậu đi muộn hơn mọi khi không khỏi tò mò hỏi " sao hôm nay cậu đến trễ " Minh Nhật "..." nghe như chất vấn thế, tôi đi mua quà cho ông đấy, ông nội ạ. Nghĩ vậy thôi chứ cậu nào dám nói vậy. " Bí mật". Nghe Minh Nhật nói vậy Hạ Văn càng tò mò hơn ' bí mật ?' tại sao lại bí mật với hắn. Sao lại phải dấu hắn cơ chứ ! giữa hai chúng ta không cần tồn tại bí mật ! hay là cậu có người khác nên đến trễ hơn mọi khi ? Bình thường luôn có người hầu gọi cậu dậy cơ mà, đi học còn được chở đến tận nơi. Chỉ có thể là đến nơi mà cậu không chịu vào lớp mà thôi! ắt hẳn là có người khác. Nghĩ vậy Hạ Văn sắc mặt càng ngày càng kém. Nghĩ lại tin nhắn tối qua hắn gửi cậu còn chưa trả lời hắn, bình thường tối cậu ngủ trước sẽ không trả lời nhưng sáng cậu luôn trả lời hắn. Nhưng hôm nay lại không. Hạ Văn thấy mình càng ngày càng khó chịu, cố loại bỏ suy nghĩ trong đầu. Ắt hẳn là do mình nghĩ nhiều mà thôi. Nhưng hắn vẫn không nhịn được quay sang hỏi Minh Nhật. " Sao cậu chưa trả lời tin nhắn " Nghe đến tin nhắn cậu chợt nhớ ra là do hôm nay vội quá mà cậu quên luôn. " À xin lỗi nha, cậu nhắn muộn quá lúc đó mình ngủ rồi. Sáng nay mình có chút vội nữa nên quên trả lời luôn " cậu có chút chột dạ nói. Chẳng nhẽ lại khai đi mua quà cho cậu ? Thế còn gì bất ngờ nữa. Thấy Minh Nhật trả lời vậy Hạ Văn không khỏi đen mặt ' vội?' có cái gì mà vội hơn cả mình sao?