Chương 19 20

Thành công kéo được cậu chủ về ký túc xá, tôi thở hồng hộc. May quá, giữ được cái mông của cậu chủ rồi. "Giang Hàn." Cậu chủ dùng đôi mắt đẫm nước nhìn tôi. "Tại sao cậu không muốn Thẩm Triệt bổ túc cho tôi?" Nếu cậu ấy đã thành tâm hỏi. "Cậu ta mưu đồ quấy rối cậu." "Tại sao nói như vậy?" "Bởi vì... Cậu chủ, có phải cậu muốn tôi chứng minh..." Thật ra thì đó cũng chỉ suy đoán của tôi mà thôi. Nhưng dù sao thì gần như tất cả đều trùng khớp với nhau. Chỉ thiếu… Ảnh đại diện hình vòng eo có nốt ruồi kia! Thoạt nhìn có vẻ bức ảnh kia được chụp lén lúc đối phương đang tắm. Nếu trên hõm eo cậu chủ cũng có nốt ruồi kia, vậy thì có thể chứng minh tài khoản đó là của Thẩm Triệt rồi. Hõm eo nằm ở dưới thắt lưng và trên eo. Tôi mím môi, hạ quyết tâm kêu lên: "Cậu chủ, thất lễ! Là cậu ép tôi!" Chưa kịp dứt câu tôi đã vươn tay dài ra, nắm lấy quần cậu chủ. Vừa tóm được, tôi lập tức xoay lưng cậu chủ về phía tôi. Cậu chủ đưa lưng về phía tôi, cố gắng hết sức xoay người cũng chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn tôi. Mắt cậu ấy đầy nước mắt, đuôi mắt hơi đỏ lên, hai tay nắm quần thật ch/ặt, giọng r/un r/ẩy: "Giang Hàn, cậu... Cậu cũng không cần phải gấp như vậy..." 20. "Xin lỗi cậu chủ. Hôm nay tôi buộc phải cho cậu thấy bộ mặt thật x/ấu xí của Thẩm Triệt. Khi tôi đang nắm lấy cậu chủ, chợt nghe thấy tiếng bước chân và trò chuyện. Có vẻ là dì quản lý ký túc xá. Cậu chủ cũng khựng lại, lúc này trên người cậu ấy không mặc gì. Nếu bị dì quản lý nhìn thấy hai người đàn ông trong tình trạng này thì còn ra thể thống gì nữa? Vì vậy tôi kéo cậu chủ đang thở yếu ớt cùng tôi vào tủ quần áo bên cạnh. Quả nhiên dì quản lý đã mở cửa phòng ký túc của chúng tôi, và đứng ở giữa phòng trò chuyện với một dì quản lý khác. Trong tủ quần áo, tôi bịt miệng cậu chủ lại. Cậu chủ rơm rớm nước mắt lắc đầu với tôi. Nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu ấy, tôi không đành lòng tiếp tục bịt miệng cậu ấy nữa. Tôi nhẹ nhàng buông tay ra, chỉ ra bên ngoài, nhắc nhở cậu chủ đừng lên tiếng. Cậu chủ gật đầu… Vừa định nhìn qua khe hở bên ngoài, cậu chủ đột nhiên vòng tay lại, giữ lấy gáy tôi. Rồi một đôi môi ướt át mềm mại áp lại. Trời ơi. Cậu chủ...? Tôi trợn tròn mắt, nhưng không dám vùng vẫy, sợ làm ồn kinh động đến dì quản lý. Hoàn toàn khác với hai lần vô tình hôn nhau trước đây. Nụ hôn của cậu chủ lúc này sâu đậm nồng nàn, lại gấp gáp. Tôi có chút không chống đỡ nổi, cảm thấy toàn thân tê dại. Hơn nữa tôi đang co người trong không gian chật hẹp thế này. Khiến tôi thậm chí còn có chút… Chân mềm. Tất nhiên chân mềm ở đây chỉ nói về hai chân. Cuối cùng cậu chủ dừng lại. Cậu ấy ghé môi sát tai tôi, nghiến răng hỏi bằng giọng thì thầm: "Cậu gh/en đủ chưa?"