Chương 36. Ngoại truyện

Ngoại truyện Giang Hàn rất cung kính tự mình mở cánh cửa biệt thự lớn cho Lương Bình Thứ. Cậu cúi người nhẹ nhàng, giơ bàn tay ra vẻ lịch sự. "Thiếu gia, mời vào." Lương Bình Thứ mặc vest đen, khí chất tựa quý tộc, lịch sự gật đầu với Giang Hàn và bước vào đại sảnh biệt thự. Giang Hàn lặng lẽ bước theo sau Lương Bình Thứ. Liên tục vang lên tiếng của các người giúp việc: "Chào thiếu gia." "Chào thiếu gia." ...... Giang Hàn nhìn vào lưng thẳng tắp của Lương Bình Thứ, im lặng lắng nghe Lương Bình Thứ sắp xếp công việc cho người hầu. Mỗi lần về nhà lại là quy trình này, Giang Hàn đã quen rồi. Lương Bình Thứ mí mắt mỏng, sắc mặt lạnh lùng, khi không có biểu cảm trên mặt lại khiến người ta cảm thấy xa cách, khó tiếp cận. Khi Lương Bình Thứ nói xong, mọi người lập tức gật đầu: "Vâng, thiếu gia." Cuối cùng, đi qua hành lang dài của đại sảnh. Giang Hàn khẽ mỉm cười, lại một lần nữa cung kính mở cửa phòng ngủ cho Lương Bình Thứ. "Thiếu gia, mời vào." Lương Bình Thứ vẫn giữ vẻ mặt bình thường và bước vào phòng. "Cạch." Cửa phòng ngủ bị khóa lại. Giang Hàn vẫn đứng sau cửa phòng, lưng tựa vào cửa. Nhìn bóng lưng của Lương Bình Thứ, Giang Hàn sắc mặt tối lại, khẽ nhích môi, thì thầm hai chữ: "Quỳ xuống." Lương Bình Thứ quay lại và quỳ xuống, khẽ hạ mi mắt. "Tôi sẽ giúp cậu." Giang Hàn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thiếu gia vừa chuyển sang một vẻ đỏ ửng, trong lòng dâng lên một luồng sóng lớn. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại lại vang lên. Giang Hàn nhíu mày. Người gọi là Diêu Thiên Trạch. Cậu ta nói giọng vội vã: "Cậu có biết Tôn Mãnh đi đâu không?" "Không biết." Vừa cúp máy, lại một cuộc gọi khác vang lên. Thẩm Triệt giọng gắt gỏng: "Cậu có thấy Diêu Thiên Trạch không?" "Không thấy." Lại cúp máy, cuộc gọi thứ ba vang lên. Tôn Mãnh giọng ủ rũ, đầy lo lắng: "Cậu có biết Thẩm Triệt đang ở đâu không? Tôi tìm không thấy." Giang Hàn rủa thầm. Ch*t ti/ệt. Bọn họ ba người kia sao không lập một nhóm chat. Cứ phải lần lượt gọi điện đến như thế này. Cậu nhanh chóng đáp lại: "Tôi không biết gì cả, các người tự chơi đi." Cậu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cúi đầu nhìn xuống, giơ tay nâng cằm Lương Bình Thứ. "Không cần quan tâm đến bọn họ." Giọng Giang Hàn trầm thấp, đầy quyến rũ. "Tôi m/ua một bộ đồ hầu trai, thiếu gia muốn mặc thử cho tôi xem không?" Tai và cổ Lương Bình Thứ ửng đỏ. "Muốn, anh yêu." (Hoàn thành)