Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Lý Long hận Tần Duy tới cỡ nào, nếu phải dùng từ để hình dung ra. Vậy nhất định là cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển! Không nói tới lần anh ta đổ thạch tổn thất ba mươi tỷ, chỉ riêng lần này cũng đã tổn thất mấy trăm tỷ rồi! Đau thấu tận xương tủy mà! Nếu có thể, anh ta ước được chính tay giết chết tên khốn đó! Đánh anh ta, hầm xương anh ta! “Vậy cậu muốn giết anh ta sao?” Tiết Hải Sâm lộ ra vẻ mặt chế giễu. Lý Long gật đầu thật mạnh, không hề do dự: “Muốn!” Vẻ chế giễu của Tiết Hải Sâm càng rõ ràng hơn, sau đó nói: “Tôi có quen một người bạn làm sát thủ, tôi có thể cho cậu phương thức liên lạc với anh ta, nhưng có một vấn đề, là cậu dám không?" Vừa nói ra câu đó, sắc mặt của Lý Long nghiêm lại. “Cậu Tiết, vì sao anh không đích thân ra tay?" Lý Long khó hiểu, hỏi. “Người muốn giết anh ta là cậu, vì sao tôi phải đích thân ra tay?” “Cậu cảm thấy nếu tôi thật sự có ý muốn giết người, tên phế vật Tần Duy kia có thể sống tới tận bây giờ sao?” Nghe Tiết Hải Sâm nói vậy, Lý Long cũng cảm thấy có lý. Nếu Tiết Hải Sâm thật sự muốn giết Tần Duy, cũng chỉ cần động một ngón tay. Dễ như trở bàn tay. “Sở dĩ tôi giúp cậu, là vì Tần Duy cũng coi tôi là kẻ thù, cậu có hiểu không?” Tiết Hải Sâm cười khẩy, nói. “Tôi hiểu rồi, cậu Tiết. Anh cho tôi cách thức liên lạc đi, trở về tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay. Lý Long nói. Tiết Hải Sâm gật đầu, giao cách thức liên lạc cho Lý Long. Mãi cho tới khi Lý Long rời đi, vẻ mặt tươi cười của Tiết Hải Sâm cũng dần thu lại. “Hay cho chiêu mượn đao giết người, cậu chủ anh minh, có Lý Long ra tay, ngài không cần phải tốn sức xử lý Tần Duy rồi” Đúng lúc này, có một chàng trai mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh anh ta, cười nói. Tiết Hải Sâm lắc đầu: “Hầy, phía sau Tần Duy kia có Trần Tứ Hải chống lưng, mặc dù không rõ mối quan hệ của bọn họ là gì, nhưng để đảm bảo an toàn, trước tiên cứ để tên ngốc Lý Long này thử xem sâu cạn, tôi muốn xem thử, nước phía sau lưng Tần Duy sâu tới cỡ nào. “Đúng rồi, cậu chủ, bên phía nhà họ Dương xử lý thế nào?” Người mặc áo đen hỏi. “Nhà họ Dương!” Nhắc tới hai chữ đó, Tiết Hải Sâm lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Một đám khốn nạn đi theo người khác nịnh nọt, dám làm mất mặt tôi, không dạy dỗ bọn họ một bài học thì thật sự cho rằng nhà họ Tiết tôi không biết giận mà!” Sau khi nói xong, anh ta ngẩng đầu, nói với kẻ mặc đồ đen: “Cậu tới Cục quản lý đất đai tìm Lưu Giang, cho ông ta đủ lợi ích, bảo ông ta đình chỉ thi công ở khu Vạn Phong lại!” “Nhà họ Dương mấy người kéo được đầu tư thì sao chứ, đình chỉ quyền thi công của cô ấy, tôi xem cô ấy còn khai phá thế nào nữa!” “Cuối cùng, cũng đừng tới đây cầu xin tôi!” Nói xong, Tiết Hải Sâm nở nụ cười dữ tợn. “Vâng, tôi lập tức ra lệnh cho bên dưới!” Tên mặc đồ đen rút lui. “Dương Nhã Tinh ơi là Dương Nhã Tinh, anh đã nói rồi, cả đời này, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh mà thôi!” “Không ai có thể cướp được, người nào tới cướp, anh giết người đó!” Vẻ mặt Tiết Hải Sâm âm u, gắn từng chữ một. Đám người Tần Duy, Trần Tứ Hải và Quách Phàm rời khỏi KTV. Quách Phàm đi phía sau Tần Duy, vẻ mặt vô cùng kích động. Anh Duy quá ngầu! Thế mà còn quen biết với cả tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải. Trước đó là Ngô Chấn Hùng—một trong số tam Hùng! Hiện tại lại là Trần Tứ Hải của tập đoàn Tứ Hải! Hit- Quách Phàm không khỏi hít một hơi. Rốt cuộc trên người anh Duy còn giấu bao nhiêu bí mật nữa đây! “Duy Nhi, vì sao cháu không thẳng tay giết mấy người của nhà họ Lâm đi, chỉ cần cháu ra lệnh, chú đảm đảm không để bọn họ thấy được mặt trời của ngày mai” Trần Tứ Hải đứng phía sau Tần Duy, trầm giọng nói. Tần Duy lắc đầu: “Không có lệnh của tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ với nhà họ Lâm, tôi đã có tính toán của tôi!” “Tính toán gì?” Trần Tứ Hải lắm miệng hỏi một câu. Tần Duy đứng lại, quay đầu nhìn Trần Tứ Hải. Anh nói: “Ông chú à, chú đã từng thấy con mèo nào lúc vờn chuột lại cắn chết con chuột ngay không?” Trần Tứ Hải lập tức hiểu ra tính toán của Tần Duy. Mèo vờn chuột, quan trọng là chơi đùa! Để con mồi sợ hãi trong tuyệt vọng, run rẩy trong tuyệt vọng! Trần Tứ Hải không hỏi gì thêm, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó. Đột nhiên nói với Tần Duy: “Duy Nhi à, mấy ngày nữa là sinh nhật của cháu đấy. “Ý của chú và Thương Hổ chính là muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cháu, đồng thời đây cũng là chuyện ba cháu đã dặn dò trước đó. Tần Duy nhíu mày. “Ông ta còn nhớ rõ sinh nhật của tôi sao?” Chỉ trong nháy mắt, như có một dòng điện chạy thẳng vào lòng anh. “Đương nhiên, nghe Thương Hổ nói, năm nào vào ngày sinh nhật của cháu, ông ấy cũng nhớ tới cháu. Vẻ mặt của Tần Duy càng thêm phức tạp. Đối với người ba xa lạ đó, anh lại có thêm một cảm xúc khác thường. Nếu như ông ta thật sự nhớ tới đứa con trai là anh, vậy tại sao hơn hai mươi năm qua không chịu gặp mặt anh chứ? “Mọi người tự sắp xếp đi Tần Duy không nói gì nhiều, dẫn Quách Phàm rời khỏi đây. Trần Tứ Hải nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Duy. Vẻ mặt ông ấy phiền muộn, thở dài một tiếng: “Duy Nhi à, ba cháu thật sự có nỗi khổ mà!” Một ngày khác. Phòng họp của nhà họ Dương. Toàn bộ căn phòng chìm trong không khí nặng nề. Dương Thiệu Sơn ngồi ở vị trí chủ tọa, trầm giọng nói: “Mọi người đều đã biết tình hình rồi đấy, Lưu Giang trong Cục quản lý đất đai đột nhiên ngừng quyền thi công dự án của chúng ta, hiện tại dự án đã ngừng hoạt động, mỗi ngày trôi qua đều sẽ gây ra tổn thất hơn trăm tỷ!” Cả phòng họp tức khắc im thin thít. “Ba, Lưu Giang này với nhà họ Dương chúng ta không thù không oán, vì sao ông ta lại làm như vậy chứ?” Dương Đình Lâm đưa ra câu hỏi. Vẻ mặt của Dương Thiệu Sơn trầm xuống, không nói gì. Ngay lúc đó, con trai út của Dương Thiệu Sơn, Dương Đình Vũ nói: “Ba à, mấy hôm trước chúng ta có đắc tội tới nhà họ Tiết, ba nói thử xem chuyện này có liên quan tới nhà họ Tiết hay không?" Dương Thiệu Sơn nói: “Ý của con là, nhà họ Tiết đang trả thù chúng ta?” “Rất có khả năng, trước đó con có sai con trai con—Dương Diệu Bình đi theo Lưu Giang giao thiệp, nhưng Lưu Giang lại chỉ thẳng tên nói muốn để Dương Nhã Tinh đi đàm phán với ông ta Dương Thiệu Bình cũng đứng dậy: “Ông ơi, chuyện này đều là do Dương Nhã Tinh, nếu không phải do cô ta đắc tội nhà họ Tiết, dự án của chúng ta cũng sẽ không bị bắt đình công, chuyện này cần phải bắt Dương Nhã Tinh phụ trách!” Dương Thiệu Sơn nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn sang Dương Nhã Tinh. “Cũng được thôi, việc này là cháu gây ra, hiện tại cũng chỉ có cháu mới có thể giải quyết được” “Sau khi tan họp, cháu đi gặp Lưu Giang một chuyến đi.” Sắc mặt của Dương Nhã Tinh có hơi khó coi. Rõ ràng cô không làm gì cả, mấy người này không thể làm gì được, nên lại đi đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô. “Cháu có thể đi một chuyến, nhưng cháu không đảm bảo chắc chắn sẽ thành công” Dương Nhã Tinh đồng ý. “Dương Nhã Tinh, thái độ của cháu là sao, nếu không phải vì cháu, thì sao xảy ra chuyện này chứ?” “Tôi nói cho cháu biết, đợi cháu đi gặp Lưu Giang, cho dù ông ta có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cháu đều phải vâng theo ông ta, có nghe rõ không!” “Mặc kệ phải trả cái giá nào, cũng phải lấy lại quyền thi công từ tay ông ta trở về đây!” Dương Đình Vũ trầm giọng nói. Dương Nhã Tinh nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Bất kể phải trả cái giá nào? Nữ tiếp viên sao?