Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Lòng Dương Nhã Tinh trở nên lạnh lẽo Trước đó những người này cũng vì nịnh bợ nhà họ Tiết mà muốn gả mình sang đó! Còn bây giờ, vì để lấy lại quyền thi công, bọn họ vẫn dùng cách thức giống hệt như thế. “Cũng được, cháu phải để tâm tới lợi ích của gia tộc. Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói. Sắc mặt của Dương Nhã Tinh càng lạnh lẽo hơn. “Ông nội, Lưu Giang kia có danh tiếng rất xấu, lại còn vô cùng háo sắc, nếu ông để chị đi đàm phán với ông ta, chẳng phải thả dê vào miệng cọp sao?” Đúng lúc đó, có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đứng dậy, bất mãn nói. Người này chính là em gái của Dương Nhã Tinh, Dương Nhã Hân. “Nhã Hân, ở đây không có chỗ cho mày xen mềm vào, mày im miệng cho tao!” Dương Đình Lâm lạnh lùng quát. Mặt mày Dương Nhã Hân tái nhợt, không dám nói gì nữa. Dương Thiệu Sơn cũng có hơi mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Việc này cứ quyết định như thế đi, nhiệm vụ đàm phán với Lưu Giang giao cho Nhã Tinh, phải lấy lại quyền thi công. Dương Thiệu Sơn là chủ nhân gia đình, lời của ông ấy có trọng lượng rất lớn. Cho dù là Dương Nhã Tinh cũng không dám chống lại ông ấy. Mặt mày Dương Nhã Tinh rất khó coi, cô biết kết cục của cô đã được an bày. Nhưng cô vẫn không cam lòng. “Ông ơi, nếu cháu lấy lại được quyền thi công, xét về công lao thì phải được thưởng, ông sẽ thưởng thế nào?” Dương Nhã Tinh nói. Dương Thiệu Sơn nhăn mày: “Cháu muốn cái gì?” “Nếu cháu lấy lại được quyền thi công, cháu muốn là người tổng phụ trách khu Vạn Phong” Trong mắt Dương Nhã Tinh lóe lên tia sáng kì lạ. Cô có thể đi gặp Lưu Giang, nhưng cô cũng muốn tranh giành những thứ cô muốn! Chỉ khi nắm giữ đủ nhiều tài nguyên trong gia tộc, cô mới có đủ quyền lên tiếng! Những người đó cũng không dám tùy tiện đùa giỡn cô nữa. “Dương Nhã Tinh, cháu có biết cháu đang nói cái gì không!” “Cháu đúng là tham vọng!” “Còn nói tới người phụ trách dự án khu Vạn Phong, sao cháu không nói cháu muốn trực tiếp làm người đứng đầu nhà họ Dương luôn đi!” Những người khác của nhà họ Dương nghe thấy vậy đều vô cùng tức giận. Đặc biệt là Dương Diệu Bình, ánh mắt của anh ta không hề có ý tốt. Bởi vì người tổng phụ trách dự án khu Vạn Phong vẫn luôn là anh ta Dương Nhã Tinh làm vậy là muốn tranh giành với anh ta mà! “Đồng ý với điều kiện đó của cháu, cháu sẽ đi ngay!” “Nếu không thì không cần phải bàn gì nữa!” Dương Nhã Tinh trầm giọng nói. “Cô nằm mơ đi, một đứa con gái như cô mà cũng có tư cách nhúng tay vào tầng cao của gia tộc sao? Suy nghĩ viển vông!” Dương Diệu Bình cười lạnh. Dương Thiệu Sơn nhíu mày nói: “Nhã Tinh, cháu đổi điều kiện khác đi” Ông ấy cũng không đồng ý giao vị trí quan trọng như vậy cho Dương Nhã Tinh. Dù sao dự án khu Vạn Phong cũng là dự án quan trọng nhất của nhà họ Dương, trừ trước đến giờ đều do con trai thứ ba của Dương Đình Vũ quản lý. Mặc dù Dương Nhã Tinh là đứa cháu gái ông ấy khá yêu thương, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con gái. Tài sản của nhà họ Dương chung quy vẫn phải do con trai nắm giữ. Dương Nhã Tinh cười lạnh lùng: "Không đồng ý với cháu, vậy cháu khó có thể làm tròn mệnh lệnh rồi!” “Cháu!” Dương Thiệu Sơn có hơi tức giận. Ông ấy phát hiện Dương Nhã Tinh ngày càng ngỗ nghịch với ông ấy! Ngay lúc đó, Dương Đình Vũ đi tới trước mặt ông ấy, khẽ nói bên tai ông ấy. “Ba à, hiện tại cũng chỉ có Dương Nhã Tinh mới có thể lấy lại được quyền thi công, nếu không thì chúng ta cứ đồng ý với nó trước đi, còn về chức vị người tổng phụ trách, ha ha, chỉ là chức vị rỗng mà thôi. Nghe Dương Đình Vũ nói vậy, Dương Thiệu Sơn cảm thấy có lý. Ông ấy gật đầu, nói với Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, ông đồng ý với cháu, nếu cháu có thể lấy lại quyền thi công, ông đồng ý giao chức vị người tổng phụ trách khu Vạn Phong lại cho cháu.” “Nếu cháu không làm được, cháu cũng phải đồng ý với ông một điều kiện! Nếu cháu thất bại, ông sẽ hủy bỏ toàn bộ chức vị của cháu trong tập đoàn!” “Thế nào?” Mặt mày Dương Nhã Tinh trắng bệch, nhưng bây giờ, cô đã không còn đường lui nữa rồi. “Vâng!” Sau khi hội nghị kết thúc. Dương Nhã Tinh mặt mày khó coi rời khỏi phòng họp. Dương Diệu Bình cười chế giễu bước ra, cười khẩy nói với Dương Nhã Tinh: “Dương Nhã Tinh à, đây đều là do cô tự chuốc lấy, nếu cô không tìm đường chết mà ngoan ngoãn ngã tới nhà họ Tiết, thì sẽ xảy ra những chuyện như vậy sao?” Sắc mặt của Dương Nhã Tinh không vui nói: “Có liên quan gì tới anh sao?" Vẻ mặt của Dương Diệu Bình trầm xuống, sau đó cười phá lên. “Dương Nhã Tinh, trước kia tôi còn xem cô như đối thủ của tôi, nhưng hiện tại, cô thật sự quá ngu mà!” “Vì một tên phế vật mà đặt bản thân vào hoàn cảnh này, hiện tại cô đứng trong tình thế khó xử, tên phế vật kia có giúp cô được không?” “Còn về tên phế vật đó, ha ha, đắc tội Tiết Hải Sâm, e rằng không sống thêm được mấy ngày nữa đâu!” Ánh mắt của Dương Nhã Tinh chợt trở nên sắc bén: “Dương Diệu Bình, anh cầm miệng cho tôi! Chuyện của tôi vẫn chưa tới lượt anh xen mềm vào!” Dương Diệu Bình càng cười hăng hơn: “Đúng rồi, có một chuyện tôi phải nhắc nhở với cô, tên mập Lưu Giang kia cũng không phải người tốt gì đâu, vì để nịnh bợ ông ta, tôi thường xuyên tặng không ít phụ nữ cho ông ta đấy!” “Ha ha, cô tự cầu phúc cho chính mình đi!” Sau khi nói xong, Dương Diệu Bình cười to rời đi. Sắc mặt của Dương Nhã Tinh trông vô cùng khó coi, tâm trạng cũng rất bất ổn. “Chị ơi, chị thật sự muốn đi sao?” Dương Nhã Hân đứng bên cạnh, lo lắng hỏi. “Có thể không đi sao?” Dương Nhã Tinh thở dài một hơi, cô không còn lựa chọn nào khác. “Chị ơi, theo em thấy thì hay là chị hãy nghe lời ông, chia tay với người bạn trai kia của chị đi. “Em tin chỉ cần chị chia tay với Tần Duy kia, nhà họ Tiết sẽ không còn nhắm vào nhà họ Dương chúng ta nữa đâu. Dương Nhã Hân nói. Dương Nhã Tinh nghe xong, trừng mắt nhìn cô ấy: “Nhã Hân, sao này em đừng nói như thế nữa.” Dương Nhã Hân bị chị gái trừng thì có hơi bực bội, lại nói tiếp: “Chị à, chị có muốn nói chuyện hôm nay cho Tần Duy biết không?" Dương Nhã Tinh vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nói cho anh ấy biết, chị không muốn khiến anh ấy lo lắng vì chị “Nhưng mà.” Cô ấy còn chưa kịp nói xong, Dương Nhã Tinh đã nói: “Không có nhưng mà, Nhã Hân, nếu em dám nói cho anh ấy, chị sẽ không tha cho em!” Dương Nhã Hân tức giận trong lòng: “Chị à, chị bị tên Tần Duy kia chuốc bùa mê thuốc lú rồi sao? Anh ta có chỗ nào đáng cho chị đối xử tốt như vậy chứ. “Đợi sau này em gặp được người mình thích rồi thì em sẽ biết” “Hừ, em không thèm thích loại người như vậy đâu. Dương Nhã Hân nhỏ giọng lẩm bẩm. Theo cô ấy, Tần Duy chính là một tên yếu đuối. Tên yếu đuối chỉ biết dựa vào phụ nữ. Loại đàn ông như vậy, cô ấy chướng mắt! Dương Nhã Tinh gọi điện thoại hẹn trước với Lưu Giang, chuẩn bị tới văn phòng để gặp ông ta. Nhưng Lưu Giang lại chủ động hẹn gặp bàn bạc ở khách sạn. Để Dương Nhã Tinh vừa đúng tám giờ tối đến nơi là không bàn bạc nữa. Tám giờ tối! Dương Nhã Tinh ra khỏi nhà chuẩn bị đi tới điểm hẹn. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đã gặp Tiết Hải Sâm. “Anh tới đây làm gì?” Vẻ mặt của Dương Nhã Tinh lập tức trở nên lạnh lùng. Tiết Hải Sâm đi tới trước mặt Dương Nhã Tinh, nói: “Nhã Tinh, anh đã biết chuyện dự án khu Vạn Phong của nhà họ Dương các em. “Sao đó thì sao?” Dương Nhã Tinh lạnh lùng nói. “Nhã Tinh, thật ra anh rất thân thiết với Lưu Giang của Cục quản lý đất đai, chỉ cần anh gọi điện một cuộc sang đó, ông ta sẽ phê duyệt đơn tái thi công cho nhà họ Dương các em.” Tiết Hải Sâm cười nói. Nghe thấy vậy. Vẻ mặt Dương Nhã Tinh lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Nói như thế, quả nhiên chuyện này là do anh giở trò sao?” Tiết Hải Sâm mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Nhã Tinh, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Anh làm tất cả mọi chuyện đều là vì em, chỉ cần em đồng ý chia tay với Tần Duy, anh lập tức kêu Lưu Giang trả quyền thi công lại cho nhà em!” “Yêu cầu của anh cũng không hề quá đáng, vì sao em không chịu đồng ý chứ!” Tiết Hải Sâm nói. “Anh nằm mơ đi!” Dương Nhã Tinh lạnh lùng nói, rồi lái xe rời khỏi đâ. Vẻ mặt của Tiết Hải Sâm âm trầm tột độ, trầm giọng nói: “Dương Nhã Tinh, nếu em vô tình trước, vậy thì đừng trách anh độc ác!” Khách sạn Đế Hào. Trước khi tới, Dương Nhã Tinh đã tìm hiểu kỹ về Lưu Giang. Cô biết người này vô cùng háo sắc. Trước đây, mỗi lần nhà họ Dương nhờ ông ta làm việc, đều phải đưa nữ tiếp viên qua đó nói chuyện với ông ta. Nhưng lần này, ông ta không chịu gặp ai ngoài Dương Nhã Tinh. Lưu Giang đã chờ ở trong phòng từ trước rồi.